Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 813: Sao Phải Lén Lút

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:15:35
Âm Túc nhìn theo hai người Chu Tự rời đi mà nói với vẻ tò mò:
"Các ngươi có cảm thấy nữ Thần Nữ càng đẹp hơn rồi không?"
"Thật sao?"
Minh Nam Sở cúi đầu chơi điện thoại, tỏ vẻ như các ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.
Hàn Tô cũng nhìn kỹ lại rồi nói:
"Ta không cảm nhận được gì"
Vẻ mặt Âm Túc vô cùng thắc mắc, nhưng nàng cũng không để ý.
"Đúng rồi, ta cảm thấy mình sắp tấn thăng rồi"
Lúc này, đột nhiên Minh Nam Sở nói.
Những người khác nhìn qua hắn với ánh mắt hơi kinh ngạc.
Nhưng lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Bởi vì trong mấy người bọn hắn thì Minh Nam Sở là người tiến vào Đấu Giả thất phẩm trước tiên.
Hơn nữa Minh Nam Sở còn nhận được rất nhiều cơ duyên, bây giờ lại có cây Bất Tử và thời gian.
Mấy ngày này tấn thăng là chuyện rất bình thường.
Dù sao hắn tu luyện một ngày bằng với người khác tu luyện nửa năm.
Đã trôi qua biết bao nhiêu ngày rồi.
Chứ đừng nói hắn còn ăn đồ tốt, còn có một danh sư chỉ dạy.
"Cảm thấy cơ duyên cả đời này của ta đều ập tới trong một hai năm gần đây.
Từ Từ cảm khái.
Người trong tộc gần đây thường xuyên liên lạc với hắn, nói gì mà có rảnh thì về nhà thăm. Mọi người trong tộc đều nhớ hắn, lại còn cho hắn rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Khiến hắn có chút ngượng ngùng, bây giờ không cố gắng mạnh lên cũng không được, nếu không quay về sẽ rất khó coi.
Âm Túc không có gì buồn rầu, nàng không chói mắt.
Hàn Tô cũng vậy, bởi vì không ai biết thân phận của nàng.
Tiên Vân Các không hề có ai nghi ngờ tới nàng.
Chỉ là sư phụ có hỏi một câu, có nghe nói tới người này hay không.
Nàng còn lắc đầu nói không biết.
Minh Nam Sở thì càng không có gì. Nhưng nếu bọn họ tiếp tục đi theo Thánh Tử Ma Đạo chạy khắp nơi thì sau này kiểu gì cũng sẽ lộ tẩy.
Đến lúc đó có tính là cấu kết với Ma Đạo hay không?
Nhưng ngẫm lại Thánh Tử Ma Đạo vốn là đến chỗ này của bọn họ làm nội ứng, sau đó bất tri bất giác dẫn theo bọn họ cùng nhau làm chuyện Ma Đạo.
Không cẩn thận lại bị dẫn vào đường sai trái, hoặc cũng có thể nói là Thánh Tử Ma Đạo cho bọn họ quá nhiều.
Chu Tự nắm tay Thu Thiển đi về, thật ra hắn muốn bay trở về, nhưng cảm thấy không thể quá gấp rút.
Dục tốc bất đạt.
"Trở về nấu cơm hay đi ăn ngoài đây?"
Chu Tự hỏi.
"Đi nay chúng ta ăn lẩu đi"
Thu Thiển cười rồi nói. Chu Tự nhìn thoáng qua gương mặt của Thu Thiển, sau đó bắt đầu thể hiện sự uy nghiêm của nhất gia chi chủ:
"Chúng ta đi tới quán vỉa hè kia mua hai phần cơm chiên trứng đi"
"Ha...ha.
Thu Thiển ôm bụng cười ra tiếng.
Chu Tự:"..."
Có gì đáng cười cơ chứ.
"Đi thôi, đi về nào"
Hắn kéo tay Thu Thiển đi về nhà.
"Đi từ từ thôi, ta cũng đâu có nói là không ăn cơm chiên trứng?"
Thu Thiển cười rồi đi theo sau.
Cuối cùng bọn họ thật sự mua cơm chiên trứng.
Sau khi ăn xong, Thu Thiển nhìn thấy Chu Tự đang kiểm tra xem hơi thở của mình có mùi gì hay không.
Lúc này Thu Thiển lại gần, nếm thử miệng của Chu Tự rồi quay đầu lại nói nhỏ:
"Mặn...mặn"
Hai người dọn dẹp xong thì đứng trước gương mà đánh răng.
Trước kia cho dù có cùng nhau đánh răng cũng đứng rất xa, Thu Thiển nhích lại gần, bả vai nàng đụng phải cánh tay của Chu Tự.
Chờ đánh răng xong thì Thu Thiển đột nhiên nhớ tới mình còn chưa quét dọn vệ sinh "Ta đi quét nhà một chút.
Nàng nói rồi chạy vào phòng Chu Tự, định quét dọn.
Chu Tự rửa mặt xong thì cũng đi vào.
Hắn nhìn thấy Thu tỷ thật sự đang dọn dẹp thì im lặng đóng cửa lại, sau đó khóa trong.
Tiếp theo đi từng bước một về phía Thu tỷ.
Thu Thiền thấy thế thì vô thức lùi về phía sau, nàng trực tiếp dựa vào vách tường.
Nàng thấy Chu Tự đi tới trước mặt mình thì vội vàng nói:
"Còn chưa thay quần áo mà"
Thu Thiển nói rồi muốn đi ra ngoài.
Chỉ là Chu Tự lại đưa một tay lên tường, chặn đường đi của nàng.
Khiến Thu Thiển chỉ có thể dựa vào tường rồi nhìn chằm chằm Chu Tự.
Điều này khiến cho Thu tỷ mặt đỏ tới mang tai, tim đập nhanh hơn.
Lúc này Chu Tự đến gần, hắn nói:
"Để ta giúp Thu tỷ Sau đó bọn hắn...Tám giờ tối, Chu Tự đang buộc tóc cho Thu Thiển.
Vừa rồi tóc lại rối lên.
Chỉ là vừa cột chắc, ngay lúc Chu Tự muốn ra tay thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Khiến cho hai người có chút bối rối, Thu Thiển trực tiếp trốn vào trong chăn.
Chu Tự tìm ra điện thoại, kiểm tra thì thấy là mẹ gọi tới.
Hắn hít sâu một hơi rồi bắt máy:
"Có chuyện gì thế mẹ?"
"Thu Thiển đâu?"
Liễu Nam Tư hỏi.
"Thu tỷ?"
Chu Tự nhìn trái nhìn phải, hắn vừa suy nghĩ phải ứng đối như thế nào vừa trả lời:
"Thu tỷ đâu rồi, để ta tìm xem"
"Đừng tìm nữa, mẹ cúp máy đây, con trai cố lên"
Liễu Nam Tư nói một câu không đầu không đuôi rồi cúp máy.
Chu Tự rất buồn bực.
Mình để lộ ở chỗ nào chứ?
Sau đó hắn thốt lên với vẻ tò mò:
"Thu tỷ, vì sao chúng ta phải lén lút như trộm thế này? Rõ ràng chúng ta là vợ chồng mà Thu Thiển chui đầu ra khỏi chăn, sau đó chọc Chu Tự vài cái.
Chu Tự nhìn về phía Thu tỷ với vẻ mặt rất thắc mắc.
"Chúng ta là vợ chồng?"
Thu Thiển hỏi.
"Đúng thế"
Chu Tự gật đầu.
"Vậy.."
Thu Thiển đỏ mặt, nàng thì thầm:
"Vậy ngươi gọi ta một tiếng lão bà ta nghe xem nào"
Chu Tự nghe thế thì ngẩn cả người.
1121 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận