Hắn nhìn đôi mắt sáng tỏ to tròn của Thu Thiển, dường như nàng đang suy nghĩ tối nay nên làm món gì ngon.
Tối đó, Chu Tự cũng không ăn phải đồ ăn có gia vị gì đặc biệt.
Chỉ là khá cực khổ lúc đêm về mà thôi.
Nhưng đêm tân hôn, ai sợ ai chứ? Thu tỷ mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, chất vải trơn trượt, hơi ôm sát người, để lộ đường cong lượn sóng.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Tự đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.
Thứ hai, ngày 5 tháng 9, Chu Tự ngồi trong thư viện ngáp một cái.
"Sao ngươi lại buồn ngủ thế?"
Minh Nam Sở ngồi bên cạnh Chu Tự, hắn hỏi.
"Tối hôm qua ngủ không ngon giấc"
Chu Tự đáp lời.
"Tối qua ta cũng ngủ không ngon giấc, dạo gần đây mắt ta thâm cả rồi"
Minh Nam Sở thở dài nói.
Chu Tự nhìn nhị lão bản thì phát hiện tinh thần hắn đúng là có chút uể oải, kinh ngạc thốt lên:
"Nhị lão bản có bạn gái rồi à?"
"Có"
Minh Nam Sở đưa điện thoại ra rồi nói:
"Đây này"
"Ngươi còn kỳ dị hơn đại ca ta nữa"
Chu Tự nói.
"Có ai hiểu ngươi hơn điện thoại nữa à?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Có, Thu tỷ đó"
Chu Tự trả lời.
Thấy đối phương không tin thì hắn mới nói tiếp:
"Ta rất ít khi chơi điện thoại, nên điện thoại cũng không hiểu ta. Trước đây thì ta bận học, hành hiệp trượng nghĩa, sau này lại bận tu luyện, ở cạnh Thu tỷ. Điện thoại hoàn toàn không biết ta là tu chân giả, cũng không biết ta dọn dẹp đã quái"
Minh Nam Sở cúi đầu, là hắn nông cạn rồi, lại nói tiếp:
"Vậy vì sao ngươi lại mệt như thế?"
"Vì ta có vợ đó"
Chu Tự đáp.
Minh Nam Sở hơi sững người một chút, sau đó hắn nhìn về phía Chu Tự mà nói:
"Đạo Tử nói chuyện với ngươi có cảm thấy vất vả hay không? Ta nhớ hắn rất muốn kết hôn, nhưng lần nào xem mắt cũng bị thất bại, còn ngươi chỉ một lần đã thành công"
Chu Tự:
Câu nói này của Nhị lão bản chẳng hề xuôi tai, sao mình lại là người tổn thương đại ca được chứ?
Nói mới nhớ, hắn quên hỏi xem công việc của đại ca ra sao rồi.
Chu Tự nghĩ vậy thì vội lấy điện thoại ra hỏi thăm.
Rất nhanh đối phương đã trả lời:
"Vẫn giữ được, chỉ là bị Trương thúc mắng một trận, sau đó ta nói là đi thượng cổ chi địa luận kiếm với đại ca thì họ hỏi cụ thể là thế nào. Bây giờ ta đang kể chuyện một mình đại ca độc chiến tam hoàng cho họ nghe.
Chu Tự:
"..."
Ta một đánh ba lúc nào vậy chứ?
Rõ ràng là hai người chúng ta cùng đánh ba người kia mà?
"Đúng rồi, mấy người Hạ Nguyệt đâu?"
Chu Tự cất điện thoại đi rồi hỏi.
"Xin nghỉ rồi, chiều mới tới.
Minh Nam Sở nói.
Họ khá là vất vả nên được cho rất nhiều ngày nghỉ.
Chu Tự cũng không để ý, hắn lấy vài quả đen nhánh ra rồi nói:
"Ta còn rất nhiều, định đưa cho họ vài trái"
Minh Nam Sở nhìn thoáng qua, nhưng cũng chẳng thèm để ý, bởi vì hắn ăn vào không có tác dụng.
Quả trí tuệ, quả bất tử, hắn đã nếm rất nhiều loại thần quả rồi, hơn nữa còn ăn khá nhiều.
Nhưng không thể nào tiêu hóa được.
Chỉ như thế cũng không thể đột phá Trận Linh ngũ phẩm trong thời gian ngăn.
Còn Chu Tự...
Phá Thiên Ma Thể Đạo Khu nhị phẩm, chu thiên linh khí đoàn Trận Linh ngũ phẩm.
Có vẻ như sắp tấn thăng rồi.
Cả hai đều là người, vì sao lại chênh nhau như vậy chứ?
Buổi chiều.
Chu Tự nhìn thấy Đông Phương Cảnh và Hạ Nguyệt thì nói ngay:
"Các ngươi muốn ăn trái cây nữa không? Chỗ ta còn thừa lại khá nhiều. Nguyệt tỷ lại sắp tới giới hạn đột phá nên không ăn gì cả, nếu lại ăn nữa thì sang năm sẽ thăng lên Nguyên Linh tứ phẩm. Đây không đúng theo kế hoạch của nàng, nàng muốn mười năm sau mới tấn thăng cơ. Sau đó lại lại dồn toàn lực xung kích tam phẩm, chỉ cần đột phá trong thời gian ngăn thì nàng có thể giữ lại vẻ bề ngoài của mười sáu đến mười tám tuổi. Sau đó cũng sẽ khôi phục lại trạng thái mười tám tuổi rất nhanh.
Hai người Hạ Nguyệt nghe lại có quả thì vô cùng khiếp sợ.
Đây là thần quả đấy, cứ tặng cho bọn họ như thế có được không vậy?
Nhưng họ vẫn gật đầu tỏ vẻ mình muốn.
Lúc trước là ngốc, bây giờ là ước gì được tặng.
"Các ngươi có người yêu chưa?"
Đột nhiên Chu Tự hỏi. Khiến hai người Hạ Nguyệt đều sững ra.
"Không có"
Cả hai lắc đầu.
"Hơn hai mươi tuổi mà chưa có bạn trai bạn gái gì, bình thường không vậy?"
Chu Tự hỏi lại.
Bạn học của hắn cũng đã kết hôn gần hết rồi.
"Hẳn là bình thường, mấy vị lão bản cũng đâu có người yêu"
Đông Phương Cảnh đáp.
Chu Tự suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng.
Vẫn là mấy người Từ Từ thú vị hơn.
Chu Tự bình tĩnh vượt qua một tuần, mỗi lần đi làm đều chỉ đọc sách, thỉnh thoảng làm vài chuyện.
Có khi mấy người Trình tỷ tò mò về di tích lịch sử thì hắn sẽ dành thời gian nói về nó một chút.
Thứ bảy, Chu Tự tan làm sớm. Hắn dẫn cả Tô Thi đi theo.
Nhiều người sẽ an toàn hơn.
Sau khi do dự một chút thì Chu Tự quyết định dẫn cả đại ca đi.
Dù sao đại ca cũng không phải họ hàng nhà hắn, cha mẹ sẽ e dè một chút.
Chỉ là vừa gọi qua đã bị từ chối ngay.
"Tỷ tỷ có ở đó thì ta không đi được"
Đây là câu trả lời của Lý Lạc Thư.
"Nguyệt tỷ chỉ là tiểu hài tử tám tuổi mà thôi, nàng chẳng hiểu gì cả"
Chu Tự giải thích.
"Đại ca đừng nhiều lời, tỷ tỷ chắc chắn không phải người bình thường, ta không tới chỗ sư phụ đâu"
Thái độ của Lý Lạc Thư rất kiên quyết.
1109 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận