"Các ngươi có hai lựa chọn. Lã Bình nhìn bốn vị đại phó:
"Thứ nhất, bên kia có thuyền nhỏ, các ngươi có thể rời đi ngay bây giờ. Thứ hai, đi qua đoạn đường này, sau đó sẽ gặp đội lớn, họ có khả năng nhất định giảm thành viên. Ta cho các ngươi mỗi người hai trăm linh thạch để các người đến thuyền khác. Chọn đi.
Nếu chỉ là chơi cùng thuyền trưởng, ít người thì ít người.
Nghe hai lựa chọn, bốn người cắn răng không nói gì. Bởi vì cả hai điều đều không phải lựa chọn tốt. Đến chỗ khác chẳng phải cũng như vậy sao? Không được ưu ái mà còn bị bài xích.
"Không chọn thì nghe theo lệnh của thuyền trưởng"
Lã Bình uy nghiêm nói. Bốn người thầm mắng trong lòng một tiếng, cuối cùng bắt tay vào chuyển hướng. Chu Tự có chút bất ngờ nói:
"Các người mất tiền thuê họ, hay là cùng hợp tác.
"Mất tiền thuê đấy"
Lã Bình cười nói.
Chu Tự gật đầu, vậy thì không có gì. Còn về lời Nguyệt tỷ nói, chắc chắn là đúng. Một tên trợ thủ như hắn không tham dự, an tâm đợi Nguyệt tỷ hạ lệnh ra tay là được. Nơi này trở thành sân nhà của Nguyệt tỷ. Rất nhanh thuyền lớn rẽ vào tuyến đường, trong đội thuyền, họ đột nhiên chuyển hướng, khiến những người khác đều kinh ngạc. Một viên trân châu giữa boong thuyền sáng lên, bên trong truyền ra giọng nói: "Lã Bình, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Còn muốn hợp tác nữa không? Đột nhiên rời bỏ đội thuyền là thế nào? Ngươi có biết rất dễ gây rắc rối cho chúng ta không hả?"
Lã Bình có chút bất đắc dĩ nói:
"Chẳng còn cách nào, chúng ta chỉ có thể nghe theo thuyền trưởng. Thuyền trưởng của chúng ta nói tuyến đường của các ngươi bị sai, ở đó sẽ gặp phải gió bão vô tận, tuyến đường của chúng ta mới đúng, cho nên rất xin lỗi, chỉ có thể rời bỏ các ngươi "Ha?"
Bên phía đối diện như nghe được chuyện cười:
"Tuyến đường của chúng ta là sai ư? Ngươi có nhầm không vậy? Nếu đã tự rời bỏ, thì chúng ta không trả lại tiền bảo đảm đâu"
"Không trả thì không trả, tặng ngươi đấy.
Lã Bình không chút khách khí đáp lại.
"Cho dù sau đó lại cùng đi trên một tuyến đường, cũng đừng mong chúng ta bảo vệ ngươi.
Phía đối diện nói lời hằn học. Lã Bình thấy chẳng làm sao hết. Dù sao cũng là chơi cùng thuyền trưởng. Còn chuyện rời khỏi tuyến đường, đương nhiên thuyền trưởng cũng phải gánh chịu. Lúc này trong trận châu không người vang lên tiếng cười chế nhạo.
ngừng có "Lã Bình điên rồi, nghe nói hắn đã nhận tiền"
"Đúng, nghe nói đã nhận một khoản lớn, bây giờ xem chỉ là chơi cùng thuyền trưởng đó. "Vừa nãy lúc ta đến đó, thấy thuyền trưởng là một cô bé con, trời ơi, đúng là nhục nhã, chơi với trẻ con Chu Tự nghe tiếng nói bên trong, cũng hơi buồn cười. Một đám ngụy tín đồ ngu dốt, vốn không hiểu sức nặng của Nguyệt tỷ ba mươi tuổi. Cự Phách Ma Đạo 78 cân, Thánh Nữ Ma Đạo ít nhất 27 cân. Một phần ba đấy, làm sao các ngươi so được?
Sắc mặt Lã Bình và Dương Linh đều khó coi, nhưng coi như không nghe thấy. Thích nói gì thì nói, mặc kệ họ. Mấy vị đại phó cũng muốn chế nhạo vài câu, nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi đi, coi như hôm nay xui xẻo. Rất nhanh thuyền của họ tiến vào tuyến đường bình thường, khác với đội thuyền, đi được một lúc, họ cách càng xa. Lúc này tiếng ầm ầm vang lên trên bầu trời.
"Có mưa?"
Dương Linh ngẩng đầu nghi hoặc nói.
"Là bão, nhưng chúng ta vừa hay tránh được rồi"
Chu Ngưng Nguyệt bình tĩnh nói. Chu Tự chấn hãi, Nguyệt tỷ còn có thể dự đoán thời tiết? Đám người Lã Bình cũng cảm thấy kinh ngạc, nhất thời đều cảm thấy có phải họ đi đúng đường rồi không.
Rất nhanh gió bão gào thét nổi lên. Mưa đổ như trút nước, như bầu trời bị thủng một lỗ.
"Bão rồi, sao lại nổi bão chứ?"
Lúc này hạt trân châu trên boong tàu vang lên tiếng kêu kinh hãi, "Nổi gió rồi, là bão, đội thuyền tan rồi, mau cố bám trụ "Không ổn, tất cả những thứ chuẩn bị sẵn không thể chống lại gió bão, chỉ có thể cố gắng rời tuyến đường này "Toàn lực lái thuyền, mau "Vãi, sao lại nổi gió bão thật chứ, tình hình bên phía Lã Bình thế nào?"
Lã Bình không trả lời câu hỏi này. Bởi vì hắn đã bị cảnh trước mắt làm cho kinh hãi. Không chỉ Lã Bình, Dương Linh và bốn vị đại phó cũng đều khó mà tin được nhìn cảnh trước mắt. Họ thấy mưa gió xung quanh ào ào trút xuống, ở giữa có một lỗ khuyết tựa như thác nước vô cùng khổng lồ, trong đó có một tảng đá ngăn chặn nước lũ khiến phía dưới tảng đá tránh được thác nước.
Lúc này, họ vừa hay ở chỗ này, mưa bão nổi lên điên cuồng hai bên trái phải. duy chỉ có họ lái thuyền trên mặt biển tĩnh lặng, tuyến đường chính xác duy nhất.
"Sao có thể?"
Lã Bình có chút hoài nghi cuộc đời. Dương Linh càng kinh ngạc nhìn về phía Chu Ngưng Nguyệt. Thực sự nóiđúng rồi ư? Tuyến đường của đội tàu là sai, đường họ đi mới là hướng thuyền chính xác duy nhất. Làm được bằng cách nào.
Trong lòng bốn vị đại phó cũng như sóng dâng cuồn cuộn ngút trời. Bọn lại thế mà lại đi đúng tuyến đường? Chỉ dựa vào một cô bé, rốt cuộc là thế nào? Nhất thời họ cũng nghi ngờ cuộc đời. Nhưng cảnh tượng xung quanh khiến họ chấn hãi. Nói là trùng hợp, dù thế nào họ cũng không tin.
1116 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận