"Không, không thích hợp lắm đâu nhỉ?"
Hắn lại nắm tay Thu tỷ lần nữa.
"Thế à? Ta còn định mặc một bộ mừng Giáng Sinh ở nhà, đeo thêm một cái chuông nhỏ cho ngươi ngắm, không hợp vậy thì không mặc nữa, dù sao mặc gì ta cũng nghe ngươi tất"
Thu Thiển nghiêng đầu cười.
Chu Tự:
"..."
Thu tỷ thực sự nghe theo hắn, cũng không có nhiều thay đổi.
"Thực ra thì"
Chu Tự quay đầu sang một bên, thẹn thùng nói:
"Có đôi khi mắt thẩm mỹ của ta cũng chưa chắc đã chuẩn, dù sao cũng là ở nhà...có thể thử ngắm xem sao?
"À.."
Thu Thiển liếc mắt nhìn Chu Tự, cười vẻ xấu xa.
"..."
Với điều này, Chu Tự chỉ đành không đếm xỉa đến.
"Ta rất thích chiếc khăn choàng này.
Thu Thiển đột nhiên thay đổi đề tài, nói tiếp:
"Ngươi nói xem quàng khăn một bên dài một bên ngắn, sau đó khi ta chạy thì phấp phới giữa không chung, có phải khí chất lắm không?"
Không phải trung nhị bệnh đó chứ? Chu Tự thầm khen.
Chốc lát, hai người đã đi vào vùng ngoại ô.
"Không gặp được shipper"
Chu Tự vẫn chưa nhìn thấy người của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.
"Sư phụ gửi đồ cho ta không cần shipper, nàng có sủng vật.
Thu Thiển lấy một chiếc chuông từ trong pháp bảo đựng đồ ra, nhẹ nhàng lắc.
Chỉ trong nửa khắc, Chu Tự cảm thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, ban đầu chỉ thấy hơi rét chút thôi, bây giờ lạnh lẽo mù mịt.
Dường như có thứ gì không sạch sẽ đang theo dõi bọn họ.
Cạch...cạch!
Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Chu Tự nhìn về phía sau, không có một bóng người.
Mà tiếng bước chân vẫn ở phía sau, thậm chí ngày càng gần.
Hắn quay đầu lại mấy lần, đều không nhìn thấy có bất kỳ kẻ nào, chỉ cảm thấy tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, thậm chí còn có chút ớn lạnh khó hiểu.
Cạch...cạch!
Tiếng bước chân tới phía sau hắn, hắn lập tức quay lại nhưng vẫn không thấy một bóng người.
Ngay sau đó, một trận gió lạnh thổi qua cổ hắn, doạ hắn nhảy dựng lên.
Thế nhưng mặc kệ hắn nhìn thế nào cũng không thấy thứ gì hết, nhưng lại cảm thân quanh thân có người.
Đúng là âm hồn bất tán.
Lúc này, Thu Thiển mới kéo tay Chu Tự rồi nói:
"Không cần lo đâu, là thủ đoạn nhỏ của sư phụ thôi, mỗi lần đều thích làm loạn này kia. Thế nhưng chắc đồ vật cũng được đưa đến rồi.
Chu Tự nghi ngờ, mánh khoé nhỏ của sư phụ Thu Thiển?
Vị sư phụ này đúng là khiến người ta có chút choáng váng.
Grao!
Đột nhiên có tiếng rống giận dữ vang lên, rừng cây mù mịt đột nhiên có một con quái vật xuất hiện.
Là một con quái vật vặn vẹo, một mắt, tám chân, không lông cũng không vẩy.
Trong lúc kinh ngạc, Chu Tự tung ra một quyền.
Phịch!
Quái vật bị nát thành mảnh nhỏ.
Grao!
Lại vang lên tiếng gầm giận dữ, lại có con quái vật giống y hệt lao ra từ hướng ban nãy.
Chu Tự lại ra tay.
Bịch!
Bầy nhầy cả mặt đất.
Grao!
Lại đến nữa.
"Ta không tin, có thể xuất hiện thêm bao nhiêu con đây.
Nửa tiếng sau, lại có tiếng gào thét.
Vẫn là vị trí ban đầu, quái vật giống hệt nhau, tư thế đánh đến cũng y hệt.
"Chơi chán chưa?"
Thu Thiển đứng một bên hỏi Chu Tự, chợt giải thích:
"Đây là đầu đề của sư phụ ta, vì phòng ta làm biếng nên mỗi lần đều sẽ kiểm tra thực lực của ta. Người khác có đánh chết cũng không có tác dụng gì. Trừ phi ngươi mạnh như sư phụ, nếu không thì không thể thực sự đánh chết nó đâu"
Chu Tự:
"..."
Thu tỷ à, sao ngươi không nói sớm.
"Ta còn muốn xem ngươi phân cao thấp với nó, cũng khá vui đấy chứ, để cho ngươi chơi đùa với nó. Hơn nữa mỗi lần ra tay ngươi đều gọi tên chiêu thức, thấy đã lâu ngươi không hô rồi, khá hoảng. Hàng Long Thập Bát Chưởng, Tiểu Vô Tương Công, Lục Mạch Thần Kiếm, Bát Hoang Lục hợp duy ngã độc tôn công, đúng rồi, chẳng phải ngươi nói không luyện thành sao?"
Thu Thiển đứng một bên, vừa khoa chân múa tay vừa nói.
"...Thu tỷ, ta có thể không nói được không?"
Vẻ mặt Chu Tự đầy lúng túng.
Ở trước mặt Thu tỷ, hắn không sợ bị bị nói mắc trung nhị bênh, nhưng Thu tỷ khoa chân múa tay như vậy hắn lại không chịu nổi.
Lúc sau, Thu tỷ mới cười nhạt đi về phía quái vật, nàng không hề động đến pháp bảo, chỉ dùng thuật pháp vây khốn đối phương sau đó đánh chết.
Mất không ít khí lực.
Chờ quái vật biến mất, một viên trân châu phát sáng mới hạ xuống.
Sau đó, từ trong truyền ra âm thanh:
"Oa, thế mà thời gian lần này lại dài như vậy? Quả nhiên có phu quân cái là lười nhác ngay, vi sư vô cùng thất vọng. Oa, chẳng nhẽ trong bụng ngươi có phản ứng hả? Như vậy cũng đáng được tha thứ rồi. Đúng rồi, trước Tết nhớ về dọn dẹp phòng đấy, quà tất niên ở trong phòng ngươi rồi, nhớ lấy. Có thể khiến tu vi ngươi đột ngột tăng mạnh. Oa, hạt chây này là phát hiện ở di tích, có thể ngươi sẽ cần, còn có thể cho ngươi món đồ chơi, Ma nữ phi phong. Con gái vất vả nuôi lớn, đến giờ còn chẳng thèm nhắn tin cho ta nữa rồi, đúng là buồn quá đi!" Nghe mấy thứ này, mặt Thu Thiển đỏ hết lên.
Dù sao Chu Tự cũng đứng ngay bên cạnh, sư phụ nói bậy cái gì mà trong bụng có phản ứng... Lúc này một viên châu đáp xuống tay nàng, trong hạt châu có một viên đá được khắc thành...Con mắt?
1092 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận