"Nói vậy thì thật ra chúng ta có thể trực tiếp đi qua phải không?"
Một vị tiên tử buộc tóc đuôi ngựa hỏi Nguyệt tỷ.
"Không thể"
Nam tu sĩ giải đọc thần văn lắc đầu nói:
"Nơi này là Thâm Uyên chi thành, tòa thành này không phải nơi tốt đẹp gì, không có lý do gì để cố ý dọa người khác"
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu nói:
"Có đạo lý, có thể bất cứ thứ gì đi qua sẽ đều bị Thâm Uyên Cự Ngạc cắn nuốt. Nhưng tòa thành này đã tồn tại quá lâu, có thể Cự Ngạc kia đã chết rồi.
Câu nói này khiến ý nghĩ của những người khác rung động, đúng là có loại khả năng này.
"Có ai trong các ngươi có sủng vật không?"
Tiên tử tóc đuôi ngựa nói chuyện lúc đầu nhìn những người khác mà nói:
"Để một linh sủng đi vào xem, có lẽ không có chuyện gì đâu.
Đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng không ai mở miệng nói gì.
Thấy vậy, Chu Ngưng Nguyệt tò mò nói:
"Tại sao lại dùng linh sủng? Trực tiếp dùng Thần Thú không phải được sao?"
Đám người:
"???"
Nhất thời, bọn hắn không biết đối phương có suy nghĩ gì.
Một vị tiên tử tóc dài khác tốt bụng nói:
"Tiểu tiên tử, không nói đến việc có thần thú hay không, dù có thì ai nỡ thử chứ?"
"Đúng thế, ta đã lớn như vậy mà còn chưa từng gặp Thần Thú.
Một nam tử Thiên Ảnh tông bên cạnh nói một câu.
Chu Ngưng Nguyệt đá Chu Tự bên dưới:
"Ta nhớ ở nơi này ngươi còn có một con Thần Thú, lấy ra thử đi"
Nghe vậy, đám người đều giật mình.
Họ có Thần Thú?
Thần Thú, ý nghĩa như tên, là huyết mạch tuyệt vời, thiên phú đáng sợ, chủng tộc linh thú do thiên địa tạo hóa thành.
Dù là Thần Thú gì cũng cực kỳ ít ỏi.
Linh thú trong Tu Chân Giới rất nhiều nhưng rất nhiều người cả đời cũng không thể nhìn thấy Thần Thú dù chỉ một lần.
Trừ cơ duyên lớn ra thì cũng là người có lai lịch bất phàm mới có thể có được Thần Thú.
Nhưng dù thân phận có cao quý hơn nữa cũng không thể mang Thần Thú ra thử loạn được. "Mấy vị đạo hữu, Thần Thú không phải nói thử là thử được"
Có người cảm thấy có lẽ đối phương có chút hiểu lầm gì với Thần Thú.
Không để ý lời nói của mấy người đó, Chu Tự lấy ra Họa Đấu, bóp nát hạt châu ngay tại chỗ.
Để đó sẽ nhanh quên.
Răng.
rắc!
Hạt châu lập tức vỡ vụn, một cỗ khí tức cực nóng bắt đầu khuếch tán ra.
Ầm!
Ánh lửa cháy lên ngút trời, xé tan toàn bộ bóng đêm xung quanh.
Nhưng trong một hơi thở, bóng tối tan biến, ánh sáng chiếu rọi.
Khí tức hùng mạnh to lớn, đến từ giữa không trung, trấn áp tất cả mọi thứ xung quanh.
Gừ!
Tiếng gầm thét đầy giận dữ phẫn nộ chấn động lòng người, nhưng vừa nghe thấy tiếng rống giận này thì người xung quanh đều nảy sinh nỗi sợ hãi. Ngọn lửa nóng bỏng như lưỡi hái tử vong, chỉ chạm vào một chút đã có thể lấy cái mạng nhỏ của họ.
Rầm!
Một bóng người rơi xuống đất, mặt đất xung quanh xuất hiện vết nứt, ánh lửa tàn phá bừa bãi xung quanh.
Nó giống như chó lại không phải chó, bộ lông đen nhánh tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, chân tay có ngọn lửa cháy hừng hực, cơ thể khổng lồ cao ba bốn thước.
Khí tức đáng sợ, khiến sáu người không dám mở miệng ra, thậm chí có người còn cảm thấy bất an.
Cái này...Thật sự là Thần Thú.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của sáu người nhìn về phía ba người Chu Tự cũng thay đổi, mặc dù tu vi họ giống nhau nhưng thân phận chắc là cao hơn.
"Họa Đấu, đi thôi, xem xem có Thâm Uyên Cự Ngạc không"
Chu Ngưng Nguyệt chỉ về phía con đường tăm tối, hưng phấn nói.
Họa Đấu lườm Chu Ngưng Nguyệt một cái, nhìn về phía Chu Tự.
"Đi thôi"
Chu Tự có hơi bất đắc dĩ, đột nhiên nhắc nhở một câu: "Bên trong có Thâm Uyên Cự Ngạc, ngươi phải cẩn thận một chút.
Không biết skin Thần Thú có thể doạ được Thâm Uyên Cự Ngạc không.
Nghe vậy, Họa Đấu lạnh lùng nhìn về con đường phía sau tấm bia đá, bước đi, dáng vẻ tuần tra như trên địa bàn nhà mình.
Không hổ là Thần Thú, mấy người đứng bên cạnh thầm nghĩ trong lòng.
Gừ!
Một tiếng gầm gừ truyền ra từ trên đường, ngay sau đó hung thú to lớn lao ra từ trong bóng tối.
Dáng vẻ cá sấu lớn hơn Họa Đấu gấp năm lần, vô cùng kinh khủng, lúc này nó đang nhào về phía Họa Đấu, muốn nuốt chửng nó.
Khí tức đáng sợ cùng lực trấn áp ào đến.
Dù là cường giả ngũ phẩm của Thiên Ảnh Tông khi đối mặt với khí tức này cũng nhịn không được mà run rẩy.
Thậm chí muốn chạy khỏi đây.
Mà khiến hắn ngạc nhiên chính là, ba người Chu Tự mà hắn xem thường lại không hề bị ảnh hưởng, đứng yên tại chỗ.
Trận pháp?
Trong lúc nhất thời, hắn nhìn thấy Chu Ngưng Nguyệt cầm cái bao tay gấu nhỏ, đang cộng hưởng với trận pháp xung quanh.
"Bày trận lúc này?"
La Tiểu Cát kinh ngạc, vốn muốn tìm thời gian để hỏi thăm những người này nhưng đột nhiên hắn không dám nữa.
Grao!
Cùng lúc đó, ngọn lửa nóng bỏng lại lan đến, khi bọn hắn ngẩng dầu nhìn lên thì thân hình Họa Đấu đã đột nhiên tăng vọt, vượt qua Thâm Uyên Cự Ngạc, ngay sau đó cắn vào cổ Cự Ngạc một cái.
Răng rắc Âm.
Thuần thục gọn gàng, Thâm Uyên Cự Ngạc bị Họa Đấu nuốt sống.
Đám người:
"Lợi hại như thế sao?"
Chu Tự có hơi kinh ngạc.
1152 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận