Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 831: Sau Này Còn Nhiều Thời Gian Để Buồn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:15:36
Chu Tự nhìn trái ngó phải, sau khi chắc chắn không có ai. Hắn vươn tay về phía lồng ngực Thu tỷ. Khi hắn sắp chạm tới, Thu Thiển đột nhiên nhìn về phía sau Chu Tự nói:
"Nguyệt tỷ, sao ngươi lại ra đây"
Phập!
Chu Tự rút lại cánh tay va đập vào bàn ăn. Hắn cúi người ôm khuỷu tay. Hơi đau...
Nhưng hắn lập tức quay đầu, sau đó không thấy có ai.
"Ha."
Thu Thiển một tay chống cằm, nhìn Chu Tự nở nụ cười xấu xa. Cuối cùng, Chu Tự cũng hiểu ra con đạo trên đầu kẻ háo sắc nghĩa là gì. Lúc này, Thu Thiển đột nhiên nhích lại gần. Hắn nhìn thấy một bàn tay Thu tỷ che trước mặt hắn, sau đó đôi môi của hai người chạm vào nhau. Nhưng rất nhanh, Thu Thiển liền lùi lại. Sau đó thì thầm nhỏ bên tai hắn:
"Ban ngày làm sao có thể sờ chỗ này chứ? Đương nhiên phải chờ đến tối không có ai rồi. Ngươi muốn thế nào cũng được, dù sao ta cũng là của một mình ngươi Trong lời nói mang chút ý cười và chút xấu hổ. Sau đó Thu Thiển lùi lại, đứng lên cất bước vào phòng bếp, lớn tiếng nói:
"Nguyệt tỷ, ra ăn cơm đi Tim Chu Tự đập thình thịch, nhìn Thu tỷ, cảm giác vui vẻ một cách khó hiểu.
Quả nhiên, Thu Thiển là đệ nhất thiên hạ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tự rời khỏi tu luyện.
Nghe được vẫn là giọng nói quen thuộc.
"Buổi sáng tốt lành, hiện tại là 07:07, thời tiết trong xanh, hôm nay phải đi làm đấy, trợ lý riêng nhỏ nhắn của ngươi chính thức đi làm báo giờ cho ngươi"
Thu Thiển cười nói.
Nhìn Thu tỷ mặc váy ngắn có quai ngồi bên cạnh mình, Chu Tự thấy vô cùng vui vẻ.
Có được người trước mắt này là điều khiến hắn vui mừng nhất.
Đặc hiệu xếp ở đằng sau, tránh ảnh hưởng Thu tỷ đứng trước mặt.
"Quần áo đẹp không?"
Thu Thiển cười hỏi.
"Đẹp"
Chu Tự vô thức gật đầu.
"Người không đẹp"
Thu Thiển gật đầu tỏ vẻ ra là vậy, rồi chu đáo nói:
"Ngày mai ta treo một bộ quần áo ở chỗ này cho ngươi."
"Không phải như thế, Thu tỷ"
Chu Tự vội vàng giải thích làm Thu Thiển không nhịn được bật cười.Cái này khiến Chu Tự nhớ tới cuộc sống trước kia ở nhà một mình mặc dù không ai quản nhưng chắc chắn là không vui bằng bây giờ.
Đương nhiên, cũng không lo lắng như bây giờ.
Ăn sáng xong, thừa dịp lúc ra cửa, cầu thang không có ai, hắn vụng trộm hôn Thu tỷ một cái, sau đó quay người xuống lầu.
Thu Thiển sờ môi mình, cảm thấy hôm nay có thể vui vẻ cả ngày.
Trên đường đi làm, Chu Tự nhìn điện thoại, phát hiện đến tận bây giờ Lý Lạc Thư vẫn chưa có hồi âm, không biết đang bận cái gì.
Theo lý mà nói thì sẽ mở pháp bảo ra xem điện thoại.
"Kể ra thì hình như bộ xương nhỏ cũng không gửi tin tới, chẳng nhẽ bên kia xảy ra chuyện rồi?"
Chu Tự nghĩ bụng, nhưng mà bản thân cũng vẫn băn khoăn, tạm thời chưa thể xác định được.
Để Thu tỷ truyền mệnh lệnh của thần xuống cũng không được.
Bởi vì không ai có thể tiếp nhận được.
"Chỉ đành chờ thêm xem có trả lời không, nếu không thì đành phải trông cậy vào Thu tỷ để mở cánh cửa kia ra" Về phần mở không gian ra để đi vào thì thôi vậy.
Đi vào được cũng không ra được.
Đến thư viện, Chu Tự có một cảm giác hoài niệm.
Lần trước tới đây đã là chuyện của năm ngoái rồi.
Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện tất cả đều rất ngăn nắp, giống như lần đầu tới.
Sau khi đi vào, hắn nhìn thấy Tam lão bản đang ngồi trên quầy, có vẻ hơi u sầu.
"Tam lão bản cũng có chuyện phiền lòng sao?"
Quẹt thẻ xong, Chu Tự hỏi.
Mái tóc dài hơi xoăn của Tô Thi buộc thành hai cái bím xõa trên vai.
Nàng vừa ăn bánh mì vừa cảm khái:
"Tiệm bánh mì hay mở năm nay dọn đi rồi, về sau muốn phải vòng đường rất xa. Buồn quá. "
"Đường vòng thì đường vòng, có vấn đề gì sao?"
Chu Tự hiếu kỳ.
"Ta sợ ngồi xe công cộng đi quá trạm Tô Thi có chút khổ sở, nàng lấy gương ra soi tựa như để tìm lại chút tự tin.
Thấy vậy Chu Tự cảm thấy đều là thân thích cũng nên an ủi một chút, hắn chân thành nói: "Sao phải buồn? Bây giờ tuổi còn trẻ, cuộc sống mà, sau này còn nhiều thời gian mà buồn. Nghe xong lời Chu Tự nói, Tô Thi quay phắt đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.
Sau đó nàng đứng dậy rời đi, bước vào phòng nghỉ nghỉ ngơi.
"Không nghe lời người già sẽ phải chịu thiệt"
Chu Tự cũng không thèm để ý, hắn đi vào trong quầy hàng bắt đầu làm việc.
Buổi trưa, thanh toán cho hai người mua sách xong, Chu Tự bèn ra ngoài ăn cơm. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như có vị lão bản nào đó qua tết phải mời khách.
Sau đó hắn đến phòng nghỉ hỏi thăm. Sắc mặt ba vị lão bản sắc hết sức khó coi.
"Hồi tết đã mời rồi, đừng có quá đáng"
Sắc mặt Minh Nam Sở tái xanh, nói.
"Vậy sao?"
Chu Tự hờ hững.
Sau đó hắn ra ngoài tìm cái quán nhỏ ăn đĩa cơm.
Đĩa cơm vịt kho gừng mười lăm tệ.
Xa xỉ một bữa.
Nhưng trong lúc hắn đang chờ đợi, đột nhiên có một vị nữ tử ngồi xuống đối diện hắn.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, mặc dù nhìn rất trẻ, nhưng từ trong đôi mắt nàng có thể phát giác được dấu vết của năm tháng.
Chu Tự có chút phục mình, mình mà lại có thể nhìn thấy dấu vết năm tháng.
Có điều dường như hắn đã gặp người này ở đâu đó.
"Ngươi là Chu Tự? Nhân viên quản lý thư viện Đông Lâm?"
Nữ tử ngồi xuống, cười nói:
"Ta tên Vân Tiêu, công nhân vệ sinh thực tập. Ngươi gọi ta một tiếng dì đi Chu Tự:
"???"
Ai vậy?
Thân thích trong nhà?
1125 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận