Nhưng bây giờ Cuối đại đạo là hắn còn không thể mở cửa, cho Thu tỷ thêm bao nhiêu năm cũng không đủ.
Vậy tiếng gọi kia có tác dụng gì?
Vậy nên, có lẽ việc đi vào cũng không quá khó?
Chỉ cần tìm một người canh cửa, thích đóng cửa là có thể mở ra?
Trong nháy mắt, Chu Tự sững sờ.
Nếu thật sự là vậy thì để sáu cánh cửa khác ở đó làm gì?
Cho đẹp à?
Phải tìm cơ hội để tín đồ canh cửa thử một chút mới được.
Nếu thật sự có thể trực tiếp đẩy cửa ra, hắn sẽ hộc máu đó.
Bận rộn lâu như thế, mở cả sáu cánh cửa rồi, cuối cùng lại nói cho hắn biết là sáu cánh cửa kia chỉ để trang trí.
Đầu óc của nữ thần trí tuệ không đến mức bệnh hoạn thế chứ.
Hẳn là mở sáu cánh cửa ra sau đó tìm tín đồ canh cửa mở cửa.
Như thế thì hợp lý rồi, những cố gắng của hắn cũng không vô ích. Mọi người đều vui.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Thần Quang Minh tò mò hỏi.
"Không có gì, chúng ta đổi chủ đề đi Chu Tự từ bỏ việc suy nghĩ:
"Ta muốn hỏi ngươi, có thể nào lấy được Hoang Cổ Kinh Thế Thư không?"
"Ngươi có Cánh Tay Toàn Năng không?"
Thần Quang Minh hỏi.
"Ta có Con Mắt Toàn Trị"
Chu Tự đáp.
"Đáng tiếc là bây giờ ta không thể nào lấy được Hoang Cổ Kinh Thế Thư hoàn chỉnh"
Thần Quang Minh lắc đầu:
"Còn có câu hỏi nào khác không?"
"Ngươi biết người đầu tiên đọc phần Thượng Thương của Hoang Cổ Kinh Thế Thư là ai không?"
Chu Tự tò mò hỏi tiếp.
Hắn muốn xem có giống như những gì tam lão bản nói không.
Một quyển sách mở ra một thời đại.
Trước đây đáng ra phải hỏi tam hoàng xem người đọc phần Sơn Hải là ai.
Còn phần Nhân Hoàng chắc là người của tu chân giới đọc.
"Người đầu tiên đọc phần Thượng Thương ư?"
Thần Quang Minh lắc đầu, hắn đáp:
"Điều này ta không thể nào xác định được, không ai biết có những ai đã đọc quyển sách này "Vậy bây giờ phần Thượng Thương đang nằm trong tay ai?"
Chu Tự hỏi tiếp.
"Thần Vạn Vật" Thần Quang Minh đáp.
Thần Vạn Vật?
Chu Tự có hơi kinh ngạc, đây cũng là một vị thần rất lợi hại.
Nghe tên là có thể đoán được.
Sau đó Chu Tự muốn hỏi xem phải làm thế nào để liên hệ với vị thần minh này.
Nhưng Thần Quang Minh chỉ cười không nói, cũng không muốn trả lời câu hỏi này.
Chu Tự không còn cách nào khác.
"Ngươi còn câu hỏi nào nữa không?"
Thần Quang Minh hỏi.
"Không"
Chu Tự nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Lạc Thư:
"Đại ca có gì muốn hỏi không?"
Thần Quang Minh cũng nhìn qua, hắn chờ câu hỏi tiếp theo.
"Tam hoàng và chư thần cùng trở về đều có nghĩa là các ngươi đã tiến thêm một bước rồi sao?"
Lý Lạc Thư hỏi.
"Ngươi đoán xem?"
Thần Quang Minh không trả lời thẳng.
Nhưng nếu bọn hắn đã dám trở về cũng có nghĩa là đã có đủ tự tin.
"Nếu các ngươi trở về với thực lực hiện tại thì có thể tạo thành bao nhiêu tổn thương cho tu chân giới?"
Lý Lạc Thư lại hỏi.
"Câu hỏi này của ngươi chẳng có gì khác với câu hỏi trước cả, nhưng ta có thể trả lời rằng, ta của bây giờ chắc chắn không phải đối thủ của ba vị kia"
Thần Quang Minh thản nhiên đáp.
"Một mình Tịnh Thần Chu Vương có thể đánh mấy người các ngươi?"
Chu Tự hỏi.
"Khó mà nói.
Thần Quang Minh lắc đầu:
"Dù sao đánh nhau thì dễ, nhưng muốn giết ta vẫn khá là khó đấy"
Chu Tự và Lý Lạc Thư đều không nói gì. Dường như có chút bất ngờ với câu trả lời của đối phương.
Không ngờ rằng Thần Quang Minh có thể trả lời một cách thản nhiên như vậy.
"Hết câu hỏi rồi đúng chứ, bây giờ tới lượt ta?"
Thần Quang Minh cười nói.
Dường như hắn vẫn luôn chờ giây phút này.
"Ngươi hỏi đi"
Chu Tự biết Thần Quang Minh chính là như vậy.
Lúc trước cũng là hắn hỏi trước, sau đó Thần Quang Minh mới hỏi.
"Ngươi thật sự chỉ mới hai mươi ba tuổi sao?"
Thần Quang Minh hỏi.
"Ngươi không tin ta hai mươi ba tuổi à?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
"Vì sao hai mươi ba tuổi lại có thể mạnh tới mức này?"
Thần Quang Minh cảm thấy khó hiểu.
"Vì ta luyện võ từ nhỏ"
Chu Tự thành thật đáp:
"Sau đó còn đọc sách, tri thức chính là sức mạnh, những quyển sách cổ như Hoang Cổ Kinh Thế Thư chính là đại biểu cho sức mạnh Thần Quang Minh mỉm cười, không thèm để ý tới những gì Chu Tự nói.
"Vậy có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại mạnh như thế không?"
"Ta đã nói với ngươi rồi, ta luyện võ từ nhỏ, dựa vào công lực ngàn năm do cơ thể ngưng luyện ra "Người khác có thể mô phỏng con đường của ngươi không?"
"Có lẽ là không, dù sao công lực ngàn năm cũng cần thiên phú.
Trong lúc nhất thời Thần Quang Minh không biết nên nói gì cho phải.
"Có câu hỏi gì nữa không, ngươi hỏi đi"
Chu Tự nói rất chân thành.
Hắn trả lời rất thật thà, không che giấu.
Thần Quang Minh suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Thực lực bây giờ của các ngươi là cực hạn của các ngươi à? Ta nói là mấy năm gần đây"
"Khó mà nói Chu Tự lắc đầu.
Mình phải đợi mấy năm còn phụ thuộc vào khi nào lấy được sách.
Nếu không có thì mấy năm nay chắc chắn sẽ không tiến bộ gì mấy.
Có sách thì cũng phải đợi Ma Chủng thăng cấp.
Tóm lại là trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tiến bộ quá lớn.
Vừa nghĩ tới đây, hắn trả lời câu hỏi.
Thần Quang Minh gật đầu.
Nhưng vẫn có chút kinh ngạc, Cuối đại đạo, hơn nữa có thể mượn dùng đạo của người khác, đã vậy lại còn có thể tấn thăng.
Có chút khó mà tưởng tượng nổi.
1137 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận