Sau khi Tần Văn Thành và Thượng Quan Hồng Anh rời đi, Chu Ngưng Nguyệt liền chọn một phòng xa hoa nhất to nhất:
"Ta đi nghỉ ngơi đây.
Tô Thi lập tức đi theo.
Hàn Tô đẩy kính mắt cũng tìm một phòng không tệ.
Âm Túc tạm biệt đám người Từ Từ xong, liền đi theo Hàn Tô.
Từ Từ và Minh Nam Sở cùng ý tưởng để lại một phòng tốt nhất cho Chu Tự.
Khi chỉ còn lại hai ngươi, Thu Thiển và Chu Tự đi vào trong phòng.
Bày trí ở đây có chút giống cổ đại, nhưng giường chiếu và sàn nhà đều là phong cách hiện đại. Tuy đèn điện hơi bị che khuất, nhưng vẫn có.
Chu Tự ra vẻ kinh ngạc:
"Thu tỷ, ngươi nói xem họ lấy điện ở đâu ra? Ta không nhìn thấy có dây điện gì"
Thu Thiển đang cúi đầu sợ giật mình, sau đó giải thích:
"Là do trận pháp điều khiển"
Lúc này nàng hít sâu một hơi, cũng không xấu hổ nữa, chỉ quay đầu nhìn sang Chu Tự, mỉm cười, dường như muốn làm gì đó. Vừa nãy hỏi đến dây điện là vì Chu Tự hơi căng thẳng, tìm bừa chủ đề để nói. Đây là lần đầu tiên hắn ở chung phòng với một cô gái, mà còn cùng qua đêm.
Thấy Thu tỷ nhìn mình, hắn cúi đầu chỉ sàn nhà nói:
"Sàn nhà này không tệ, rất trắng"
"Hai ngươi ở chung một phòng, cần làm chút gì không?"
Thu Thiển đột nhiên hỏi.
"Việc này."
Chu Tự quay đầu suy nghĩ một lát:
"Thực ra có thể từ từ..."
Còn chưa nói hết, Thu Thiển liền cắt ngang lời hắn nói:
"Ta biết làm gì mới có thể khiến đêm nay trở nên thú vị rồi ?
"Làm gì?"
Chu Tự hỏi theo bản năng.
"Ngươi có đủ tinh lực không?"
Thu Thiển dò hỏi.
"Cũng ổn, cũng chưa từng trải qua Chu Tự cảm thấy xấu hổ.
"Ngươi cảm thấy cái bàn này thế nào?"
Thu Thiển đột nhiên đi đến trước một cái bàn khá dài và khá rộng hỏi.
"Trên bàn?"
Chu Tự tỏ vẻ mặt khó xử:
"Có phải quá cởi mở rồi không."
Phập!
Vừa dứt lời, Chu Tự bỗng nghe thấy có thứ gì đặt lên bàn, quay đầu nhìn, cả người hắn không căng thẳng nữa, bởi vì Thu tỷ đặt một chồng sách lên mặt bàn.
"Một đêm đẹp như này đương nhiên phải củng cố kiến thức rồi.
Thu Thiển nhìn chằm chằm Chu Tự với vẻ mặt xấu xa.
"Ngươi vừa nói gì"
"Cái bàn này quá tuyệt.
Chu Tự nói một cách chính nghĩa.
Sau đó, Chu Tự làm đề cả đêm thật.
Khoảng bốn năm giờ, Thu Thiển dựa vào người hắn ngủ mất.
"Thu tỷ đúng là không có chút cảnh giác nào.
Nhìn Thu tỷ dựa bên vai mình, Chu Tự không khỏi cảm khái.
Tối qua Chu Tự ngồi học, Thu Thiển tắm rửa xong bảo hắn sấy tóc, cho nên bây giờ nàng đang mặc váy ngủ. Gần như vậy, ít nhiều cũng có thể nhìn được vài thứ.
Thở dài một tiếng, Chu Tự tiếp tục làm bài, suýt nữa thì phân tâm.
Sáng sớm.
Thu Thiển thay quần áo rồi theo Chu Tự đến đến sân viện chờ những người khác, hôm nay phải tham dự hôn lễ diễn ra từ buổi trưa cho đến buổi tối. Tu chân giả thật có nhiều thời gian.
Chẳng may còn người muốn luận đạo so tài.
"Các ngươi đi ra sớm thế?"
Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái, tiếp tục nói:
"Có phải ta có thể báo hỉ với cha mẹ rồi không?"
"Không được.
Chu Tự lắc đầu.
Chu Ngưng Nguyệt cau mày, sau đó kéo Chu Tự sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
"Tối qua các ngươi không thế này...thế kia...à?"
Thấy Chu Tự không nói gì, Chu Ngưng Nguyệt chỉ hận sắt không thành thép:
"Có cơ hội thì ngươi phải hành động, không có cơ hội thì ngươi phải tự tạo cơ hội hành động. Có lúc ngươi phải mạnh mẽ một chút, Thu Thiển ngậm bồ hòn làm ngọt, cùng lắm nàng phản kháng lại sự mạnh mẽ của ngươi vài cái mang tính tượng trưng thôi"
Chu Tự hoàn toàn không nghe lọt. Hắn cũng muốn lắm, nhưng...Đương nhiên, cũng không phải không làm gì, ít nhất có động tay một chút. Phản ứng duy nhất của Thu tỷ là toàn thân cứng đờ, dường như rất căng thẳng. Cũng không cảm nhận kỹ cảm giác...Lần sau, tìm cơ hội tốt mời Thu tỷ uống rượu.
Mặt trời nhô cao, tất cả mọi người đều ra đến sân viện. Trong lúc đó, Thượng Quan Hồng Anh lại đến, nói nàng phải đi chuẩn bị, không có thời gian tiếp đãi họ. Đồng thời cũng nói Bạch Tử tiên tử sẽ đến ngay đưa họ đi dạo quanh một lúc. Đương nhiên, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị xong xuôi.
"Nói ra thì lúc nào tu chân giả mới không cần ăn cơm nhỉ?"
Chu Tự ăn bánh bao, tò mò hỏi.
"Chắc là sau trung tam phẩm, trận linh ngũ phẩm hình như cũng không cần ăn nữa.
Thu Thiển uống canh lạc nói.
Nghe vậy, Chu Tự kinh hãi:
"Nói như vậy thì ta không cần ăn gì nữa hả?"
Ma Chủng của hắn là trận linh ngũ phẩm.
Nghe Chu Tự nói như vậy, những người khác thật không còn gì để nói. Đây rõ ràng là nói với họ, Chu Tự hắn đã là trận linh ngũ phẩm.
Chu Ngưng Nguyệt thò tay bê đồ ăn trước mặt Chu Tự đi:
"Vậy ta ăn giúp ngươi.
Chu Tự:
"..."
"Bạn của tiểu thư các ngươi có khoảng mấy người?"
Trên đường Bạch Tử tò mò lên tiếng.
Bên cạnh nàng là một thị nữ, không lớn tuổi, khoảng mười tám mười chín tuổi. Đương nhiên tu vi cũng bình thường, lâm giả cửu phẩm. Nàng búi tóc đơn giản, cũng khá xinh đẹp, lúc này đang cung kính dẫn đường:
"Chắc là bảy người, là bạn của tiểu thư Âm Túc đưa về.
"Họ là người của tông môn nào?"
Bạch Tử lại hỏi.
Thực ra tiếp đãi những người này cũng không có gì, chỉ sợ không biết phải xưng hô thế nào, như vậy nàng rất ít nguyên đau đầu. Quản cũng không phải mà mặc kệ cũng không phải. Nếu không phải Thượng Quan Hà cho nàng không liệu nấu ăn, thì chắc chắn nàng sẽ không nhận lời. Tối qua nói đến muốn thì đến muộn, vô cùng tùy hứng, để mình chờ đợi vô ích. Nhưng tối qua không đến cũng là chuyện tốt, mình bớt một ngày phiền phức.
1135 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận