Chu Tự gạt đi những suy nghĩ đó rồi nhìn về phía Thất Thiên mà nói:
"Trong mặt trăng đỏ có lực lượng gì? Có thể khiến tòa thành này xảy ra thay đổi gì không?"
"Vẫn chưa biết được, ta phải đi sắp xếp một chút. Nhưng ngươi phải cho ta một thân phận có thể điều động những lực lượng này. Bây giờ những lực lượng đó đang xa lánh ta, ta sợ bọn chúng đánh ta Thất Thiên nói với vẻ sợ hãi.
Nơi này nguy hiểm hơn Thất Thiên Tháp rất nhiều, vẫn nên trở về thì tốt hơn.
"Thân phận ư?"
Chu Tự nói với gương mặt hoang mang.
Lúc này Nguyệt tỷ bảo Chu Tự lấy Biên Giới Thạch ra.
Chờ Biên Giới Thạch đưa ra ngoài, Chu Ngưng Nguyệt ngưng tụ một đạo trận văn từ trong đó rồi đánh vào người Thất Thiên, nàng cất tiếng hỏi nó:
"Được không?"
Thất Thiên nhắm mắt cảm nhận một phen rồi khẽ gật đầu:
"Có hơi khó, nhưng vẫn ổn"
Nó nói xong rồi bay thẳng lên trời:
"Cứ chờ tin tốt từ ta đi, ta đi sắp xếp chỉnh lý bọn chúng một chút, sau đó là có thể biết được tác dụng rồi. Các ngươi phải nhớ là năm trăm năm sau thả ta ra ngoài đó"
"Được rồi, cố lên"
Chu Ngưng Nguyệt cổ vũ cho nó.
Còn về chuyện năm trăm năm sau, đến lúc đó rồi tính tiếp.
Thật ra cũng không phải là không thể thả.
"Các ngươi nói xem tòa thành này sẽ có tác dụng gì? Có khi nào liên quan tới thăm dò mà Hình Ngọ sư huynhnói không?"
Chu Tự tò mò cất tiếng hỏi.
Thu Thiển lắc đầu, nàng không thể trả lời câu hỏi này.
Chu Ngưng Nguyệt ăn trái cây, nàng không hề có chút ý muốn trả lời.
Mà Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển thì không thể nào biết được đáp án.
"Ta và Thu Thiển đi xem tế đàn, ngươi muốn đi không?"
Một lát sau, Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tự mà hỏi.
Chu Tự khẽ lắc đầu:
"Ta đi tìm Thần Thái Dương, có một số việc cần phải hỏi hắn.
Hai người Thu Thiển đi tới tế đàn dưới mặt đất, các nàng định tới xem tế đàn của Thần Thái Dương trước rồi mới đi xem tế đàn của nữ thần Hắc Dạ.
Những thần dụ mà Thu Thiển học được cần thử một chút mới biết có thể giao lưu với phía bên kia hay không. Trên đường đi, đám Hầu Trầm nói vấn đề của tế đàn Hắc Dạ xong thì theo chân Chu Tự tới Thần Khải Chi Môn.
Tế đàn Hắc Dạ sẽ có rất nhiều khí tức hắc ám xuất hiện, những khí tức này như là khí gây mê khiến người ta đánh mất bản thân.
Nếu cứ để nó tự do như vậy thì sẽ rất nguy hiểm cho cả tòa thành.
Ban đầu Hầu Trầm định đi cùng xem sao, vì hắn biết chút ít về sương mù này, thật ra trong lòng cũng đã có suy đoán. Nhưng hắn không dám nói rõ, nên đành thôi.
Một lát sau, Chu Tự đi tới trước bảy cánh cửa.
Lúc này, cửa Chích Nhiệt đã mở ra hoàn toàn, cửa Hắc Dạ mở ra một nữa, cửa Thanh Triệt vẫn còn đang dung hợp, chỉ còn lại khoảng một phần năm.
Chu Tự nhìn thấy tốc độ như rùa bò này thì vô cùng kinh ngạc.
"Sao lại chậm như thế?"
Mấy người Đại Địa Thần Khuyển không thể trả lời.
Chu Tự nghi ngờ, hắn đi vào cửa Chích Nhiệt.
Liệt hỏa hừng hực mở đường cho hắn, đi thẳng vào Thần Thái Dương Điện.
Lúc này Thần Thái Dương đang dùng tay chống cằm, hắn dựa người vào tay vịn của ghế mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Đương nhiên sự xuất hiện của Chu Tự đã quấy rầy hắn, chỉ một chốc lát thôi hắn đã từ từ mở mắt ra. Thần Thái Dương nhìn người trẻ tuổi phía dưới mà nói với giọng điệu uy nghiêm.
"Lại gặp ngươi rồi, nhân loại"
Chu Tự lườm Thần Thái Dương một chút rồi nói với vẻ bất đắc dĩ:
"Thần minh các ngươi đều cao cao tại thượng như thế à?"
"Nếu không thì sao chứ? Cũng đâu thể thân thiện với nhân loại được? Như thế thì đâu còn là thần nữa. Một thần minh như vậy sẽ không được người khác xem trọng, ngươi không thể phù nhận rằng con người có một tính xấu là càng không có được thì bọn hắn càng theo đuổi. Thứ dễ với tới thì chưa từng trân trọng, thậm chí còn cho rằng đó là lẽ đương nhiên "Cũng đúng"
Chu Tự gật đầu đồng tình rồi nói khẽ:
"Nếu một ngày nào đó ngươi đi ra ngoài chào đón ta một chút thì ta chắc chắn sẽ nghiêm túc mà cảm ơn ngươi."
"Haha."
Thần Thái Dương cười thành tiếng:
"Ngươi yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, ngươi cũng đừng mong chờ làm gì"
Thần Thái Dương ngừng một chút rồi hỏi:
"Hôm nay ngươi tới đây là muốn hỏi gì?"
"Ta gặp được chúa tể Thâm Uyên rồi"
Chu Tự nhìn thẳng vào Thần Thái Dương mà nói.
Thần Thái Dương nghe vậy thì ngồi thẳng lại, chăm chú hỏi:
"Hắn nói những gì?"
"Hắn chết, bị ta dùng một đao chém chết.
Chu Tự nói một cách thản nhiên.
Thần Thái Dương co rụt con ngươi lại, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra, một câu nói của chúa tể Thâm Uyên có thể sẽ hại chết hắn.
Thần Thái Dương giữ vững tỉnh táo rồi cất tiếng hỏi:
"Ngươi hỏi hắn chuyện thôn Lạc Hà rồi à?"
"Ta hỏi rồi"
Chu Tự gật đầu đáp lại.
"Hắn trả lời thế nào?"
Đột nhiên Thần Thái Dương cảm giác nhịp đập trái tim thần thánh của mình đang tăng cao.
Chu Tự nhìn chằm chằm Thần Thái Dương một lát mới nói:
"Hắn nói đúng là ngươi chỉ đang ngăn cản hắn.
Thần Thái Dương nghe được câu này thì ngồi tựa hẳn về phía sau, cả người rũ rượi như vừa trở về từ cõi chết.
1114 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận