Nàng nhìn qua tiểu đồ đệ trước mặt rồi nói:
"Ngươi có muốn đi ra ngoài một chuyến hay không? Nghe nói Từ gia cử hành cuộc chiến Thập Nhị Chi Trụ, phần thưởng cao nhất là Không Gian Chi Pháp. Họ hiểu rõ về không gian hơn đa số người của tu chân giới. Nếu lấy được phần thưởng này thì sẽ rất tốt cho ngươi.
"Sư nương, ta cách tứ phẩm không xa, không đạt được ngọc Nhàn Nhã, đành phải mau chóng đền bù khoảng cách chênh lệch này Thiên Vân Y Y cũng không muốn đi.
"Ái chà, không muốn đi à?"
Nam Cung Tình thở dài một tiếng nói rồi nói.
"Được rồi, ta sẽ nói lại với sư phụ ngươi. Hắn còn nói Ân Chí Viễn của Thái Cực Phong dẫn theo hai sư đệ sư muội theo thì hơi ít, để ngươi đi theo"
Nam Cung Tình nói xong thì quay người rời đi.
Chỉ là mới bước được hai bước thì ống tay áo đã bị người khác kéo lại.
Khóe miệng nàng không khỏi nở nụ cười.
Lúc trước Thiên Vân Y Y tiến về thành Thâm Uyên cũng là do nàng để phu quân tìm Ân Chí Viễn.
Vận dụng hết tất cả mọi lý do mới có thể mời được tên đầu gỗ kia.
Đáng tiếc là không có tác dụng gì.
Mà tiểu đồ đệ sau lưng, từ khi nhập môn đã rất chú ý tới Thái Cực Phong. Nhất là sau này Đạo Tử quật khởi, trấn áp tất cả thiên kiêu trong tông môn.
Khi đó hắn khiến biết bao nhiêu người không ngóc đầu lên được, bao gồm cả Ân Chí Viễn.
Nam Cung Tình còn tưởng rằng tiểu đồ đệ không tập trung được là vì Đạo Tử.
Sau đó Quan Hà Phong muốn tìm người xem mắt.
Nam Cung Tình cũng hỏi tiểu đồ đệ này của mình trước, nhưng Thiên Vân Y Y lại từ chối chẳng hề có chút do dự.
Lúc đó nàng mới biết trong lòng tiểu nha đầu vẫn còn che giấu chuyện khác.
"Nguyệt tỷ ngươi đang làm gì vậy?"
Sau khi đám người Thu tỷ tu luyện thì Nguyệt tỷ không đọc sách nữa mà dẫn theo Thất Thiên bắt đầu vẽ trận pháp ở chung quanh.
Chu Tự nhìn mà thấy tò mò, trận pháp này nhìn giống như hình chiếu 3D.
"Đang thử vẽ trận pháp không gian cấp linh khí cho ta, lỡ như vẽ thất bại thì ảnh hưởng sẽ rất lớn Chu Ngưng Nguyệt vừa vẽ vừa trả lời.
Chu Tự bắt đầu tưởng tượng, khi đó bản thân cũng không có cẩn thận như này, nhưng mà mình cứ rập khuôn theo là được. Còn Nguyệt tỷ tự sáng tạo thì đúng là cần cẩn thận một chút.
"Trận pháp này đúng là phức tạp, ngươi thật sự chỉ mới tám tuổi thôi à?"
Thất Thiên kinh ngạc nói.
"Ừ, tám tuổi lẻ bảy ngày Chu Ngưng Nguyệt gật đầu trả lời.
"Thất Thiên là gọi ta hả?"
Thất Thiên hỏi.
Chu Tự cảm giác chỉ cần nhắc tới bảy ngày, Thất Thiên sẽ hỏi ngay có phải đang gọi nàng hay không.
Nàng đang kể chuyện cười hay sao vậy?
Do dự một chút, Chu Tự chụp lại bản đồ trận pháp của Nguyệt tỷ, không có chụp cả Thất Thiên và Nguyệt tỷ vào ảnh.
Sau đó gửi cho Lý Lạc Thư.
"Đại ca đúng là thần nhân, trận pháp này đã bao gồm mọi thứ trong kiến thức của ta, thậm chí có cả trận pháp Không Gian. Đây là trận pháp mà sau khi ta lĩnh ngộ được lực không gian mới hiểu được. Thần nhân cũng không sánh nổi với đại ca"
Lý Lạc Thư nhắn tin trả lời.
Chu Tự kinh ngạc, ghê gớm đến vậy sao?
Với cả Lý Lạc Thư lĩnh ngộ được lực không gian, quả nhiên hắn mới là đại ca.
Quá mạnh.
Mình cũng phải đến Từ gia lấy Không Gian Chi Pháp, lĩnh ngộ lực không gian mới được. "Phải rồi, đúng lúc có chuyện muốn nói với đại ca, sau khi ta rời khỏi thành Thực Vi Thiên, bất ngờ bị cuốn vào không gian loạn lưu. Hình như nơi này có con đường thông tới một nơi rất kỳ dị. Ta không có cách nào đi vào, nơi này cần có trình độ trận pháp lợi hại, lúc trước ta lo lắng đại ca cũng sẽ gặp nguy tại đây, đang phân vân xem có nên nói hay không. Giờ thấy được trận pháp, ta cảm thấy không có vấn để gì lớn nữa rồi.
Lý Lạc Thư lại nhắn tin trả lời nữa.
Đọc tin nhắn, Chu Tự vô ý thức trả lời một câu:
"Bị cuốn vào không gian loạn lưu, ngươi lấy đâu ra tín hiệu?"
Nơi nào đó, trong không gian loạn lưu.
Lý Lạc Thư bước đi, cầm điện thoại trong tay, xung quanh có một thứ giống như dây ăng ten.
Hắn chụp rồi gửi cho Chu Tự:
"Đây là pháp bảo nhà cho, họ lo không liên lạc được ta, nên bảo ta mang theo. Thứ này có thể kết nối tín hiệu vượt không gian, dùng khá tốt, có điều lượng tiêu hao có hơi lớn"
Gửi những dòng này, Lý Lạc Thư lấy ra quả băng, dứt khoát cắn một miếng, lúc này quả đó tỏa ra ánh sáng nhạt.
Bây giờ hắn mới nhớ tới chuyện quan trọng quên chưa nói.
Hắn nhìn phía đối diện trong không gian loạn lưu, thấy được một thành trấn, giữa trấn có một tòa pho tượng khổng lồ.
Tượng hình một người đàn ông, hình tượng hào quang chói lọi.
Mà ở ngoài thành trấn có sương đen trào ra, dường như đang hướng về phía thành trấn.
Dù có người liều mạng ngăn cản, nhưng vẫn rất khó để chiến thắng.
Lý Lạc Thư nhìn màn sương đen kia, có điều suy đoán.
Dưới cây Bất Tử, Chu Tự nhìn ảnh mà Lý Lạc Thư gửi tới, thầm nghĩ bản thân có nên đi một chuyến không?
Nhưng hắn suy nghĩ kỹ một chút có lẽ không dễ lắm.
Mình có lớp bảo vệ mà cha thiết lập cho, Lý Lạc Thư hẳn không có loại đãi ngộ này.
Không, hắn cũng không cần loại đãi ngộ này.
Hắn đã có thể một thân một mình chu du Cửu Châu từ lâu, một mình đảm đương một phía.
Còn bản thân mình cho tới nay vẫn chưa thể đi ra khỏi Thanh Thành, ngao du bên ngoài để mở mang kiến thức về đại địa Cửu Châu bát ngát.
Quả nhiên, đại ca chính là đại ca, cả cuộc đời đều là truyền kỳ.
1078 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận