Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1007: Đại Ca Của Ta

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:16:37
Thị trấn Thanh Bắc.
Liễu Nam Tư ngẩng đầu nhìn trời.
Chu Nhiên nhíu mày:
"Có âm thanh từ một nơi khác truyền đến, hẳn là ảnh xạ Lúc này họ như nhìn thấy Lôi Đình chu Long hoá thành một bóng người.
Hắn chậm rãi khép bộ sách lại, nhìn thẳng về đất trời, giọng nói mênh mang như xuyên xỏ qua cổ kim, chân ý Ma Đạo ban phát khắp chốn.
Sấm sét nổ vang khiến thiên địa thêm phần ngạo nghễ.
"Trời xanh cúi đầu, Nhân Hoàng quỳ lạy, ta chính là chân lý"
Grao!
Một tiếng long ngâm chấn động cửu thiên, một đạo lôi đình phá nát trói buộc.
Long phi thiên địa, ngao du cửu thiên.
Nhất thời linh khí hội tự ở Thanh thành, mọi người đắc đạo khắp nơi được tu dưỡng.
Thanh Long trông thấy Lôi Đình chi Long bay vọt về phía chân trời thì có phần kinh ngạc:
"Bóng dáng vừa xuất hiện cùng với giọng nói kia, là thiếu chủ sao? Ta cảm thấy tương lai thiếu chủ sẽ vượt qua môn chủ đấy?
"Nghe nói thiếu chủ khát máu tàn bạo, không hề có nhân tính, về sau bốn chúng ta càng đáng thương Chu Tước ra vẻ thở dài.
Thanh Long gật đầu, tỏ vẻ đồng cảm.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai người họ bèn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vừa ngẩng đầu đã thấy là môn chủ cùng phu nhân.
Bộp!
Thanh Long đánh thật manh vào ót Chu Tước, trách cứ "Nói bậy bạ cái gì đấy?"
Chu Tước lạnh lùng lườm Thanh Long một cái, vung tay bốp một cái đáng bay hắn.
Hai người bắt đầu động thủ.
"Cút!"
Chu Nhiên âm trầm nói.
Vèo một tiếng.
Thanh Long và Chu Tước vốn còn định đánh nhau đã biến mất trong nháy mắt.
"Thứ mà con trai vừa mới đọc chính là Sơn Hải Thiên sao?"
Liễu Nam Tư hỏi.
Chu Nhiên gật đầu:
"Không ngờ là loại sách này lại thực sự chứa sức mạnh, nhưng sao hắn có thể lĩnh ngộ được nhỉ?"
Nói xong hắn nhìn về phía vợ nhà mình.
"Ngươi là cha hắn hay ta là cha hắn?"
Liễu Nam Tư hỏi.
"Chỉ là lúc thằng nhãi kia còn đi học là do ngươi dạy bảo mà"
Chu Nhiên nói.
"Cho nên hắn học hành rất giỏi, có vấn đề gì sao?"
Liễu Nam Tư hỏi lại.
Chu Nhiên nhất thời câm nín, sau đóo hắn đi vào bên trong, thuận miệng nói:
"Gần đây ta nói chuyện với mấy nhà hàng xóm, còn thua một đứa cháu, để xem lúc ấy ai khoe khoang hơn ai?
Chu Tự đến khiến bầu trời Dị Thế Giới biến hóa lần nữa. Trên bầu trời bắt đầu diễn biến, biến thành hai luồng sức mạnh bắt đầu áp chế thế lực gió bão.
Lúc này Chu Tự đã cất Hoang Cổ Kinh Thế Thư, bây giờ hắn có thể đi trên không, cảm thấy công lực ngàn năm có công dụng khiến hắn bay được trong thời đại thần thoại. Bây giờ vẫn đang chuyển đổi, chắc hẳn sẽ có đặc hiệu, cho nên hắn đến gần Thần Phong Bạo, cũng không vội ra tay mà yên lặng đứng chờ đợi. Ma thần phía sau bắt đầu biến mất, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ.
"Loài người, ngươi là ai?"
Thần Phong Bạo nhìn Chu Tự hỏi.
Người này xuất hiện khiến hắn chấn hãi, cảnh tượng vừa nãy, thậm chí hắn còn nghi ngờ người này là kẻ mạch vô địch chưa được biết tới. Nhưng xét từ khí thế của đối phương, có lẽ cũng không phải là đối thủ của hắn, chỉ là đối phương khá đặc biệt, cần cẩn thận ứng phó.
"Ngươi là Thần Phong Bạo phải không?"
Chu Tự cười nói:
"Ngươi rất tò mò về tên của ta hả?"
"Loài người, tên của ngươi rất đáng xấu hổ hả?"
Thần Phong Bạo cười lạnh lùng:
"Thời đại Thần Minh, nếu có loài người nào được ta hỏi đến tên của hắn, thì đó là vinh dự của hắn"
"Thật không may, tên của ta cũng lưu truyền trong thời đại Thần Minh"
Chu Tự cười nói.
"Tên của ngươi lưu truyền trong thời đại Thần Minh?"
Thần Phong Bạo cau mày:
"Sao ta chưa từng gặp ngươi?"
Khóe miệng Chu Tự nhếch lên ý cười:
"Chưa từng gặp ta, nhưng chắc chắn đã từng nghe đến danh hiệu của ta "Danh hiệu của ngươi ư?"
Thần Phong Bạo tỏ vẻ mặt nghi ngờ.
"Vậy ngươi nghe rõ đây Chu Tự cất giọng trầm thấp nhưng vang khắp bốn phương tám hướng:
"Ta là Tịnh Thần Chu Vương"
Vù!
Tiếng gió bão xung quanh đột nhiên dừng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Vẻ mặt cứng đờ của Thần Phong Bạo cũng giãn ra sau đó, hắn cười ha ha:
"Tịnh Thần Chu Vương? Ngươi ư? Loài người, ngươi đến làm trò cười à? Ngươi mà xứng hả? Kể cả ngươi có xứng, thì ngươi có biết người đó dùng đao không? Đạo của ngươi đâu?"
"Dao u?"
Chu Tự lúng túng nói:
"Xin lỗi, ta quên mang theo đao"
"Chắc ngươi không cho rằng một thanh đao bất kỳ thì có thể..."
Thần Phong Bạo lời còn nói hết thì đã nghe thấy tiếng đao vang lên, thậm chí quyền hạn gió bão xung quanh cũng hơi kiêng sợ. Khi hắn nhìn thấy thanh đao đó, khóe mặt cũng phải co giật.
Chu Tự lấy ra Vĩnh Ám Chi Nhận, xoay múa hai vòng rồi cắm đao dựng đứng dưới đất. Phía dưới dường như có một vị ma thần khổng lồ đưa tay giữ lấy Chu Tự, đồng thời giữ cả đao, không đến mức khiến đạo thiếu chỗ cắm vững.
Cứ vậy, Chu Tự mới cười nói với Thần Phong Bạo:
"Cây đao này có xứng với Tịnh Thần Chu Vương ta không?"
Thần Phong Bạo:
"..."
Lý Lạc Thư đứng trên kiếm ý nói:
"Xem ra Thần Phong Bạo như ngươi, hôm nay có mọc cánh cũng khó chạy thoát rồi"
"Mọc cánh cũng khó chạy thoát ư?"
Thần Phong Bạo cười ha ha:
"Làm sao, các ngươi muốn liên thủ hả?"
"Ấy?"
Chu Tự có chút kinh ngạc.
Lý Lạc Thư nói:
"Ngươi không biết sao? Đây là là đại ca của ta"
1147 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận