"Tin tức nội bộ, Thánh Tử Ma Đạo sắp đến rồi, các vị đừng sợ, đừng nhát gan, chúng ta đông người, chúng ta còn có sư huynh tam phẩm, chúng ta tất thắng"
"Đúng, mọi người đừng sợ, lần này ta xung phong, đời tu sĩ ta làm sao có thể sợ ma tu? Chúng ta là thiên hạ đệ nhất tông, chúng ta là đệ tử của Đạo Tông, không sợ bất cứ thứ gì. Hôm nay Văn Vĩ ta phải cho đối phương biết, Đạo Tông Thiên Vân, tại sao được gọi là đệ nhất tông môn giới tu chân, chúng ta không bao giờ thất bại.
"Vĩ Thần uy võ!"
"Vĩ Thần uy võ!"
Đám người Tiêu Bộ phía sau nhìn mà cạn lời. Thượng Quan Hà nuôi thần thú cũng không để ý lắm.
"Tại sao ta không có thần thú?"
Tiêu Bộ cảm thấy hơi khó chịu.
"Chốc nữa đi lộ mặt, có lẽ sẽ có Thượng Quan Hà nói.
Tiêu Bộ:
"..."
Hắn không có mặt mũi. "Không sao, chốc nữa để ta nói Thượng Quan Hà bày dáng vẻ ta sẽ giúp ngươi.
Tiêu Bộ cười ha ha:
"Ngươi muốn có một con, nhân tiện nuôi luôn cho ngươi, phải không?"
Thượng Quan Hà cũng không xấu hổ:
"Chẳng phải là nhân tiện mà"
"Nghe nói sau này ngươi định cùng hành động với Bạch Tử sư muội phải không?"
Tiêu Bộ hỏi.
"Đúng vậy, như vậy có thể đi ăn xén được đồ tốt của Chu Tự Thượng Quan Hà nói.
"Chỉ vì thế thôi ư?"
Tiêu Bộ khiếp sợ nói.
"Chẳng thế thì sao?"
Thượng Quan Hà nghi hoặc.
"Ngươi ngu dốt thật hả?"
"???"
"Được rồi, ngươi ngu dốt. Nhưng cũng may vẫn còn sớm, đợi qua vài năm nữa ngươi vẫn như vậy, ta sẽ đánh cho ngươi tỉnh"
"???"
Ầm...ầm!
Đột nhiên mây mù trên bầu trời biến đổi, sấm chớp ầm ầm. Ngay sau đó ánh sáng vàng hiện lên trên không trung. Một tiếng rồng ngâm vang lên, chùm sáng từ trên trời cao chiếu xuống. Một đoàn người bước ra từ trong hào quang, khí thế phi phàm, chấn động tám phương, khiến người ta nhìn mà sợ.
Thánh Tử Ma Đạo đến.
...
Ân Chí Viễn nhìn hào quang chiếu xuống, nhất thời cảm thấy Thánh Tử Ma Đạo thực sự không sợ bất kỳ ai, biết Đạo Tông Thiên Vân có người muốn đối phó hắn, mà vẫn đến với thanh thế lớn. Đối diện với thanh thế hào hùng này, hắn hơi lo lắng cho các sư huynh đệ ở bên trong.
"Thánh Tử Ma Đạo có tu vi gì?"
Thiên Vân Y Y tò mò hỏi.
"Không biết, trông có vẻ là trận linh ngũ phẩm, nhưng thực lực đạt đến tam phẩm. Nhưng có lúc thấy hắn lại là đấu giả thất phẩm.
Vừa dứt lời, hắn lập tức nói:
"Ấy, hình như hắn đã tăng đến giai linh lục phẩm rồi. Nhất thời ta cũng tò mò, rốt cuộc hắn chỉ tùy tiện thể hiện ra, hay là hắn thực sự chỉ là giai linh lục phẩm.
Thiên Vân Y Y cũng lắc đầu, nàng biết rất ít. Bình thường nàng không quan tâm những người này. Lúc này cũng chỉ tìm chủ đề nói chuyện, nên mới hỏi vài câu.
Lúc này họ nhìn thấy Chu Tự đi tới, lập tức cất bước nghênh đón. Đối phương có không ít người đến.
"Chu đạo hữu Ân Chí Viễn khách sáo nói.
Chu Tự đáp xuống, có chút cảm khái với đặc hiệu của Thanh Long. Đặc hiệu này thực sự không tệ, lúc nào mình mới học được đặc hiệu có uy thế như này? Tu chân hơn nửa năm, vẫn thấy có nhiều đặc hiệu mới lạ chưa biết. Trước đây có thể chà sát ra quả cầu lửa đã rất vui mừng rồi, bây giờ chà sát ra hai quả cũng không vui nổi. Chủ yếu là những người khác quá mạnh. Hắn còn cần phải cố gắng, tất chỉ trông cậy vào Ma Chủng. Cũng may dạo này Ma Chủng rất cố gắng, nếu có thể cố gắng thêm một chút nữa thì quá tốt.
Lúc này nhìn thấy Ân Chí Viễn đi đến, hắn cũng bước nhanh đến. Đối phương ra chào hỏi, hắn cũng không thể thất lễ:
"Ân đạo hữu, đã lâu không gặp"
Hắn nhớ lần đầu tiên quen biết đối phương, là lúc uy hiếp sư trưởng của đối phương. Không đánh không quen biết mà!
Ân Chí Viễn và Thiên Vân Y Y không quen biết đám người Thanh Long, nhưng cũng chào hỏi. Lúc này Chu Tự đi đến phía trước nhất. Chu Ngưng Nguyệt ở phía sau ăn quả bất tử, Tô Thi đang bóc quýt giúp.
Thu tỷ đi bên cạnh Chu Tự, để ý quan sát tình hình ở đây. Bốn người Thanh Long đi sau cùng, vẻ mặt họ không được thoải mái lắm. Nơi này không phải ma môn.
Họ chơi đùa thoải mái ở ma môn hoàn toàn là vì đám người môn chủ không có mặt ở ma môn, cũng như vậy, Đạo Tông Thiên Vân có người mà bọn không đánh lại được, cộng lại cũng không đánh được. Cho nên để không chọc đến người đó, vẫn nên đừng quá ngạo mạn thì hơn. Dù sao cũng là địa bàn của người khác.
Điều quan trọng hơn là, trong Đạo Tông Thiên Vân không chỉ là một người như vậy, mà có hai người.
"Chắc hẳn Tô Tôn đến chỗ môn chủ phải không?"
Chu Tước hỏi.
"Không có, lúc ta đi lấy đồ ăn, không nhìn thấy Tô Tôn Thanh Long nghiêm túc nói:
"Có khả năng lại về Hậu Sơn Đạo Tông Thiên Vân rồi.
Ba người nghe xong chỉ có thể thu lại khí tức.
Chu Tự nhìn đám người Thanh Long một cái, phát hiện họ sao mà cẩn trọng thế.
"Ngươi tưởng ai cũng giống như ngươi, chẳng sợ gì hết à?"
Thu Thiển nhẹ giọng nói.
"Ngươi thấy tam lão bản có sợ không?"
"Các ngươi là người một nhà.
Thu Thiển cười trả lời.
Chu Tự:
Là người một người với tam lão bản, là khen hay sỉ nhục? Xét theo dung mạo, thì là lời khen hết mức. Xét về có ích hay không, thì là sỉ nhục. Thu tỷ đang khen hay sỉ nhục? Đáp án rất rõ ràng, là khen. Chu Tự ngầm hiểu trong lòng. Sau đó nói với Ân Chí Viễn:
"Nghe nói Đạo Tông Thiên Vân có rất nhiều người muốn khiêu chiến ta phải không?"
Ân Chí Viễn hơi lúng túng nói:
"Một số sư huynh sư đệ hơi khoa trương một chút.
"Họ mạnh không?"
Chu Tự lại hỏi.
1101 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận