"Sau đó thì sao?"
Thần Thái Dương có phần hứng thú mà hỏi.
"Ta lừa hắn đi ra, không ngờ hắn bị lừa ra thật, đúng là ngây thơ. Sau đó ta đánh hắn một quyền.
Chu Tự thong thả mà nói:
"Thế nên thoải mái, Thần Quang Minh cũng nói chuyện êm đẹp.
Vẻ mặt Thần Thái Dương đầy tán tưởng:
"Ta rất thích tính cách nhưng vậy, làm tốt lắm.
Chu Tự:
"..."
"Thế nhưng Thần Quang Minh vẫn còn sống, ngươi không vây nhốt được hắn, hắn xuất hiện hẳn là có mục đích.
Ngươi muốn hỏi hắn, hắn nhất định cũng sẽ muốn biết một số điều từ ngươi. Dù sao cũng là hai bên gặp mặt. Cái này cũng giống việc các ngươi đổi sân thượng vậy, ngươi có lợi mà hắn cũng được lợi. Thế nên ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Đừng để bị bán rồi còn cảm ơn đối phương"
Thần Thái Dương tốt bụng nhắc nhở.
Chu Tự gật đúng, đúng là nên chú ý.
Bản thân mới là thằng nhãi hơn 20 tuổi đầu, cũng chẳng phải thiên phú dị bẩm, IQ hoàn hảo.
Sao có thể chơi lại đám Thần Minh được chứ?
Nói được mấy câu là đã có thể bị mắc bẫy rồi.
Lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận.
Chu Tự kể sơ qua.
"Hắn bảo ngươi đến di tích lịch sử tìm hắn á?"
Thần Thái Dương có hơi bất ngờ.
"Cảm thấy hắn cũng chẳng thể làm gì ngươi. Vì cho dù là di tích lịch sử thì hắn cũng không thể liên quan quá nhiều. Di tích lịch sử mà lúc trước họ đi cũng xem như là vực sâu của thế giới, cho dù là một nơi hẻo lánh trên thế giới thì đó cũng là một phần của thế giới. Họ mà muốn đến di tích lịch sử thì phải qua ải thiết luật. Đương nhiên, cũng không loại trừ việc họ đã hoàn toàn vào được cảnh giới mới. Bây giờ chỉ thiếu một cơ hội nữa thôi"
"Nói vậy là ta không thể đi à?"
Chu Tự hỏi.
Di tích lịch sử là một chuyện, nơi Chu Tự muốn đến chính là cánh cửa đối diện vùng biển ngoại thành Thần Vực, nơi nó có khả năng cao thông đến Thần Vực.
Tuy nữ thần Hắc Dã đã nói nơi đó không phải Thần Vực nhưng cũng có khả năng cao có liên quan đến cánh cửa thứ bảy.
Hơn nữa nếu có thể có được thông tin cụ thể về nữ thần Trí Tuệ thì khả năng mở được cánh cửa thứ bảy cũng sẽ cao hơn.
Chỉ cần mở được, vậy tấm màn che chắn chuyện về Thu tỷ cũng sẽ được hạ xuống.
Khi đó Chư Thần có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn, dù sao đó cũng là chuyện của cường giả, một người mới như hắn thì làm được gì?
Cũng chỉ có thể yên tâm công tác sau đó đếm tiền.
Đếm tiền sau thì làm gì nhỉ?
Không biết nữa, tóm lại cứ tính tiền trước đã.
"Cũng không phải là không được đi, chỉ là xác suất này khá thấp, hơn nữa với thực lực của ngươi thì nơi nào trên thế giới này cũng đi được"
Thần Thái Dương nhích về sau rồi nói.
"Thần Quang Minh thực sự biết được lai lịch của nữ thần Trí Tuệ sao?"
Chu Tự nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên trên.
Thần Thái Dương trầm tư một hồi mới đắn đo nói:
"Cũng có thể, nơi lúc trước mà họ đi quả thực có hơi đặc biệt. Nếu có thể trở về cũng nghĩa là họ có được cơ hội mới, thế nến cũng không phải không thể biết được lai lịch của nữ thần Trí Tuệ. Thế nhưng ngươi cũng nên hỏi một chút xem làm thế nào để liên lạc với nữ thần Trí Tuệ, vậy mới có thể trực tiếp giải quyết vấn đề"
Có lý, Chu Tự gật đầu.
Nếu có thể liên hệ với nữ thần Trí Tuệ vậy vấn đề gì cũng có thể được giải quyết. Sẽ không cần phải đi mở cánh cửa thứ bảy nữa mà cứ trực tiếp đến hỏi nàng luôn là được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là cánh cửa thứ bảy thực sự có liên quan đến nữ thần Trí Tuệ, nếu không xem chừng phải làm lại từ đầu rồi. Trước mắt, tất cả suy đoán của họ đều hướng về nữ thần Trí Tuệ.
Nếu không phải nàng vậy thực sự không biết là thủ đoạn của ai nữa.
Đã biết rằng trong Thần Minh chẳng có ai có được thực lực bậc này.
Cho dù là nữ thần Hắc Dạ, Thần Quang Minh, Thần Cố Lộng Huyền Hư, tất cả đều không đủ tư cách.
Chỉ có nữ thần Trí Tuệ lai lịch thần bí bậc nhất này mới có sức mạnh to lớn đến thế.
Nhất là các Thần Minh đều kiêng kị nữ thần Trí Tuệ, điều này càng khẳng định vị thế của nàng.
"Nơi họ đi là vực sâu thế giới sao? Đó là nơi nào vậy?"
Chu Tự hỏi.
Lần này đến đây chủ yếu là muốn hỏi qua về vấn đề này.
Lời nói của Thần Quang Minh khiến hắn có phần tò mò.
Đánh lâu như vậy đối phương mới là bên chính nghĩa khiến hắn cảm thấy không thích ứng được.
Cũng không do vấn đề nói chuyện tốt đẹp hay không mà là thời đại thay đổi, dường như Thần Minh mới là người trả giá.
Mà Tu Chân giới lại ngồi mát ăn bát vàng.
Điều này khiến hắn thấy không được tự nhiên, Tu Chân giới còn phải dựa vào bọn hắn để tồn tại?
Đại khái chính là lòng tự trọng khó hiểu này.
"Một nơi hẻo lánh bị lãng quên, là vực sâu của thế giới, nơi đó rộng rãi khôn cùng, còn có một số thứ đáng sợ đang sinh sôi, thời đại Thần Minh bỗng nhiên bùng nổ tại nơi đó. Sau này bị trấn áp nhưng nguy hiểm vẫn luôn tồn tại. Dù sao cũng không phải một nơi tốt đẹp"
Thần Thái Dương nói.
"Cho nên Chư Thần đi đến nơi đó là để trấn áp nguy hiểm?"
Chu Tự khá quan tâm đến vấn đề này.
"Nhìn qua thì là vậy, nhưng cụ thể thế nào thì ta vẫn không hiểu hết, dù sao ta chết cũng sớm.
Thần Thái Dương trầm ngâm một lát rồi nói:
"Ngươi có thể đi hỏi Trí Giả, hắn khách quan nhất, cơ bản những gì mà hắn nói ra đều sẽ không sai.
Chu Tự gật đầu, xem ra hắn phải đi tìm Trí Giả rồi.
Thứ có thể trông mong vào cũng chỉ có tàng bảo thư thôi.1114 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận