"Cha"
Tô Thi lập tức chạy đến:
"Chào Lý bá bá.
"Cha?"
Lý Lạc Thư nhìn thấy người, có chút lo lắng.
"Các ngươi cứ chơi đi, đừng để ý đến mấy người già chúng ta.
Tô Trần bảo họ không cần để ý. Sau đó hắn ngồi xuống cùng Lý Cảnh Sơn, ngay bên cạnh trí giả. Tại Họa và Thần Vận Mệnh cũng đi vào, nhưng hai người đều căng thẳng. Quá kích thích rồi.
"Không cần quan tâm họ, chúng ta cứ chơi tự nhiên là được"
Liễu Nam Tư trấn an nói.
Đám người Ân Chí Viễn và Thiên Vân Y Y cũng cảm thấy nghi hoặc. Họ không quen thuộc hai người này. Nhưng đối phương vừa nhìn là biết không đơn giản. Thực ra Ân Chí Viễn rất kinh ngạc, bởi vì đạo tử gọi một tiếng cha.
Hắn cũng không biết cha của đạo tử là ai, nhưng chắc chắn không phải người bình thường. Đặc biệt là đạo tử xuất thân từ Quan Hà Phong. Tóm lại dễ khiến người ta tưởng tượng xa xôi.
"Các ngươi đến rồi à?"
Hồng Nghệ tiên tử và Liễu Bắc Uyển đi vào. Không biết Chu Ngưng Nguyệt đã ngồi bên bàn ăn ăn đồ từ lúc nào.Cũng may nhà không nhỏ lắm, nếu không nhiều người thế này, cũng không có chỗ ngồi.
Lý Cảnh Sơn nhìn Hồng Nghê nói:
"Tiểu Kính đâu?"
"Không dám đến Hồng Nghệ tiên tử cười nói.
Lý Cảnh Sơn:
"..."
"Xem ra là các ngươi quản quá nghiêm rồi, ta cảm thấy đại thần thời gian và không gian rất tốt, các ngươi có thành kiến quá.
Tô Trần bất bình nói.
"Ta cũng cảm thấy vậy, ta rất hiểu đại thần không gian và thời gian, các ngươi có thành kiến quá"
Trí giả cũng nói theo.
"Tiền bối như trí giả đến đây, không cho mọi người mỗi người một quả trí tuệ à?"
Lý Cảnh Sơn cất giọng lạnh lùng nói.
"Có lý"
Tô Trần rót trà gật đầu.
Trí giả:
"..."
Hắn nhìn trái nhìn phải, phát hiện có không ít người, nhưng vẫn hào phóng nói:
"Được, vậy một người một quả"
"Yeah!"
Chu Ngưng Nguyệt nhảy lên, định đi lĩnh một quả.
Đám người An Khách kinh ngạc, trí giả? Nguồn gốc của cơ duyên trong truyền thuyết, thấy hắn chính là cơ duyên to lớn. Hắn lại cũng đến tham dự hôn lễ? Rốt cuộc Thánh Tử Ma Đạo có thể diện lớn thế nào?
"Tảng đá lớn đó lại cũng có mặt.
Thất Thiên trốn trong góc lo lắng. Nhưng nghĩ lại có quả trí tuệ, đụng phải thì đụng phải thôi rồi lén lút đi đến xin quả trí tuệ.
"Thất Thiên, ngươi đang làm gì?"
Lý Cảnh Sơn cất giọng lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, Thất Thiên sợ giật mình đứng im tại chỗ.
Trong phòng, Chu Tự nhìn mấy người bên cạnh nói:
"Tại sao các ngươi đều ở đây?"
Lúc này Hàn Tô và Âm Túc đều ngồi bên cạnh Thu tỷ.
"Chúng ta ở cùng cô dâu, các ngươi ra ngoài hết, cô dâu ở đây rất nhàm chán.
Âm Túc nghiêm túc nói.
"Thì ra là vậy"
Chu Tự gật đầu.
Hắn thực sự phải ra ngoài chào hỏi đám người sư phụ.
"Vậy ta phải làm gì?"
Thu Thiển hỏi.
"Ngồi là được rồi, để trẻ con thỉnh thoảng nhìn lén.
Chu Tự nói.
Thu Thiển:
"..."
Trong nhà không có trẻ con mà. Lại hàn huyên hai câu, Chu Tự định ra ngoài:
"Các ngươi đói chưa, ta đi hỏi xem lúc nào lên mâm"
Sau khi xác định các nàng Thu tỷ muốn ăn gì, hắn quay người đi ra. Nhưng vừa đi ra, thì đụng phải Nguyệt tỷ.
"Trí giả phát quả trí tuệ, các ngươi có ai không muốn ăn không? Ta có thể ăn giúp"
Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ mặt ngây thơ.
Chu Tự:
"..."
Ngươi không nhìn thấy ta à? Sau đó hắn cảm thấy Nguyệt tỷ lướt qua hắn, tiện tay đẩy hắn ra ngoài. Muốn nuốt quả trí tuệ của ta đây mà, Chu Tự nghĩ trong lòng. Nhưng cũng không để ý. Hắn ăn nhiều quả trí tuệ rồi, ăn ít một quả cũng không sao. Dù sao cũng không có hiệu quả gì với hắn.
Trong một cái động phủ ở Tiên sơn ngoài biển có hai tảng băng, bên trong mỗi một tảng băng là một người đóng băng. Một chàng trai và một cô gái. Cô gái trẻ trung xinh đẹp, chàng trai khí chất lạnh lùng. Lúc này cô gái đột nhiên mở mắt, nàng tỏ vẻ mặt nghi hoặc. Bành một tiếng, nàng làm vỡ tảng băng. Sau đó nàng nhìn bầu trời, tỏ vẻ mặt chấn hãi. Khí tức của sư phụ, hơn nữa còn đang trấn áp tám phương.
"Đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến sư phụ ra tay?"
Nàng khó mà tin nổi rồi đá tảng băng bên cạnh nói:
"Dậy đi, xảy ra chuyện rồi.
Lúc này tảng băng bên cạnh mới vỡ vụn theo:
"Có chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện rồi, sư phụ đột nhiên ra tay, nhưng ta cảm giác không giao đấu với người khác, có nghĩa là có chuyện quan trọng, hắn phải tham dự. Điều này cho thấy điều gì, ngươi biết không?"
Cô gái tức giận nói với người bên cạnh:
"Đám người sư phụ không đưa ta đi chơi cùng, đều là lỗi của ngươi Chàng trai:
"..."
Tiếp tục chiến tranh lạnh đi.
"Ngươi không nói gì à? Vậy thì đừng nói nữa.
Cô gái nói xong lại đóng băng bản thân. Sau đó chàng trai cũng đóng băng bản thân. Chiến tranh lạnh đến cùng.
Chiều tối tại khách sạn Thanh Thành.
Chu Tự cùng cha mẹ đứng ở cửa đón khách. Thanh Long và Chu Tước hỗ trợ đưa người lên. Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng cũng hỗ trợ. Chiếc xe lớn đến nơi, một đoàn hàng xóm xuống xe. Tối nay họ có rất nhiều người đến. "Ngồi xe vất vả rồi.
Chu Nhiên nói với mọi người:
"Tiểu Trần cũng đến rồi à?"
"Chào Chu thúc thúc Một thanh niên chào hỏi. Chu Tự nhìn mọi người, hai mắt tối lại. Hắn từng gặp những người này, nhưng hoàn toàn không biết họ tên là gì, chỉ có thể học trông bầu vẽ gáo theo cha. Cha hắn gọi là lão Lâm thì hắn chào Lâm thúc thúc. Phụ nữ thì gọi là dì. Cứ như vậy, gọi loạn hai xe.
1167 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận