Chu Tự đã không thể chờ đợi nữa rồi.
Nhưng Ma Chủng vẫn chưa khôi phục, đến lúc đó dùng Kim Quang Thần Chú vậy.
Nếu không được nữa thì còn công lực ngàn năm.
"Phải chờ khoảng ba ngày nữa"
Từ Từ nói.
Tất cả mọi người đều có thể nhận ra rằng Chu Tự đã có chút không thể chờ đợi.
Minh Nam Sở nhìn Từ Từ rồi thở dài một tiếng, hắn cảm thấy Từ gia sắp loạn lên rồi.
Chu Tự đi tới đó, theo lẽ thường đều là hắn trấn áp những người khác.
Không cần dùng đến tên tuổi của Thánh Tử Ma Đạo, chỉ cần dựa vào thực lực là được rồi.
Những người ở đây đều biết Chu Tự mạnh tới cỡ nào.
Hắn đã vượt qua thế hệ trước rồi.
Chu Tự đã đạt tới tình trạng thượng tam phẩm khủng bố. Mà điều kinh khủng nhất ở đây là gì? Vậy mà hắn có thể kéo theo tất cả mọi người xung quanh thoát khỏi hạ tam phẩm.
Chu Tự như một vị thần vậy.
Đều là con cái của những nhân vật ghê gớm, vì sao một số người chẳng hề có chút tác dụng nào vậy? Minh Nam Sở nhìn về phía Tô Thị.
Hình như Tô Thi có nhận ra, nàng nhìn qua rồi nói với Minh Nam Sở:
"Ăn tết xong ngươi nhớ trả tiền cho ta, lần trước đã hứa là năm sau trả rồi đấy"
Minh Nam Sở:
"..."
"Của ta nữa, nhớ trả cho ta đấy"
Hàn Tô nâng kính lên rồi nói.
Minh Nam Sở:
Chu Tự nghe vậy thì cũng quay đầu nhìn qua nhị lão bản, hắn đang nghĩ xem nhị lão bản có nợ tiền mình hay không.
Hình như đã trả rồi.
Lúc này Minh Nam Sở rất muốn trợn mắt lên.
Nhưng khi hắn nhìn về phía Từ Từ và Âm Túc, nghĩ thầm có thể dùng linh thạch trả nợ, hẳn là có thể dùng thêm một hai lần nữa.
"Cẩu cẩu tới đây, ta cho ngươi ăn quýt.
Lúc này, Chu Ngưng Nguyệt lại lột thêm một quả quýt nữa, nàng trực tiếp đưa cho Đại Địa Thần Khuyển.
Đại Địa Thần Khuyển ăn xong thì trực tiếp nằm rạp xuống đất, Hầu Trầm nhìn vậy thì có chút sợ hãi.
Chu Tự chào tạm biệt đám người Hàn Tô, sau đó họ đi về nhà.
Phải về nhà ăn tối rồi.
Tầng ba lầu sáu, hoa viên Phú Quý, đường Xuân Cảnh.
Chu Tự mở cửa đi thẳng vào trong.
Lúc này Liễu Nam Tư cũng vừa đi qua, nàng nhìn Chu Tự mà nở nụ cười tươi rói:
"Ái chà, Tịnh Thần Chu Vương về rồi đấy nhỉ?"
Trong lúc nhất thời, bàn tay đang chuẩn bị lấy dép lê của Chu Tự dừng trong không trung, hắn nhìn về phía mẹ mình với gương mặt hoảng sợ.
"Ta là Ma Đạo Cự Phách, đối đầu với thế gian, trấn áp tất cả kẻ địch. Nói cũng vui tai nhỉ?"
Liễu Nam Tư cười rồi nói.
"Me..."
Chu Tự hoảng sợ mà kêu to.
"Mẹ, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà"
Chu Tự đi bên cạnh Liễu Nam Tư rồi chắp tay cầu xin.
Hắn không ngờ rằng những gì mình nói lại bị mẹ nghe được, điều này còn tệ hơn bị lão cha nghe thấy rồi mắng hắn dừng lại nữa.
So với sự đau đớn thể xác thì chuyện này còn khó chịu hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Muốn chết!
"Ta cảm thấy ngươi diễn cũng tốt đấy chứ, mẹ lâu lắm rồi mới xem được bộ phim đặc sắc như thế đấy"
Liễu Nam Tư đứng trong nhà bếp, nàng vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vừa nói tiếp:
"Ta còn không biết con trai ta có khả năng diễn xuất đến vậy, nhất là diễn Ma Đạo Cự Phách. Trong lời nói mang theo sự kiêu ngạo, từng bước đi đều thấm đẫm tự tin. Khinh thường quần hùng, hùng bá thiên hạ. Có phải là cảm giác như thế hay không? Tam Phân Quy Nguyên Khí.
"Tam Phân Quy Nguyên Khí là gì chứ? Không phải cháu trai ta nói thân đứng giữa thiên địa, không sợ địch nhân vạn cổ hay sao?"
Liễu Bắc Uyển cũng đi vào tiếp lời.
"Nhị thẩm..."
Chu Tự nhìn Liễu Bắc Uyển với ánh mắt đau khổ.
"Ta cảm thấy bình thường mà?"
Liễu Bắc Uyển có chút khó hiểu.
Chu Tự:
"..."
"Được rồi không nói nữa, ngươi đi ra ngoài đi, đừng ảnh hưởng bọn ta làm việc.
Liễu Nam Tư nói.
"Tiền bối, để ta giúp ngươi"
Thu Thiển cũng đi vào.
Nàng tới để giúp Chu Tự, khiến tiền bối chuyển chủ đề.
"Gọi tiền bối xa lạ quá đấy, hay là...gọi mẹ nhé?"
Liễu Nam Tư nhìn chằm chằm vào Thu Thiển rồi nở một nụ cười mà nói.
"Mẹ, đây chẳng phải là đang làm khó Thu tỷ hay sao?"
Chu Tự mở miệng nói.
"Con vẫn nên ra ngoài thì hơn, đừng cản trở ta nói chuyện với con dâu. Đi mau đi mau"
Liễu Nam Tư xua tay đuổi người.
Thu Thiển cũng kéo Chu Tự ra rồi đẩy hắn ra khỏi nhà bếp, nàng cười nói:
"Ngươi đi xem ti vi đi"
Chu Tự nghe vậy thì vô cùng cảm động, vẫn là Thu tỷ đối xử tốt với mình nhất.
Sau đó...
Hắn ngồi trên sô pha với gương mặt đau đớn mà xem ti vi. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, từ đầu tới giờ Thu tỷ đều không phải người tốt.
Lúc này trong ti vi truyền ra giọng nói của hắn:
"Ngươi nên hỏi danh hào của ta thì hơn"
Chu Tự không thể nào hiểu được vì sao mình lại được lên ti vi.
Tô Thi và Chu Ngưng Nguyệt bên cạnh xem rất hào hứng.
Năm nay lại là một năm không dễ chịu, Chu Tự thở dài trong lòng.
Hắn cảm thấy mình đã chết rồi, bây giờ vẫn còn ngồi ở đây là bởi vì cơ thể vẫn chưa chết cứng mà thôi.
Chu Tự chết lặng xem ti vi xong thì phát hiện lão cha đang xào rau, trên bàn cũng đã bày đầy đồ ăn.
Không cần nói cũng biết Nguyệt tỷ đã ngồi vào bàn.
Tô Thi thì chạy đến bên cạnh Tô Trần rồi nói nhỏ:
"Cha ơi, có thể sao chép nội dung trên ti vi cho ta một phần không? Ta đem cho mấy người Hàn Tô xem Chu Tự:
Người này không thể giữ lại được.
1110 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận