Hắn bắt đầu đọc sách, hư không xung quanh cũng xuất hiện Chân Ma Chi Ý.
Ma Chủng lúc trước vỡ vụn cũng ngo ngoe muốn động, Phá Thiên Ma Thể cũng được mở ra trong vô thức.
Chu Tự thấy vậy cũng không để ý, dù sao không có ảnh hưởng gì là được.
Hắn tiếp tục đi trong tại không gian loạn lưu, đợi tín hiệu từ Nguyệt tỷ.
Nhìn giờ thì tối nay mấy người Thu tỷ phải thức đêm tu luyện rồi.
Cuộc chiến Thập Nhị Chi Trụ.
Trước kia Thu Thiển quang mang chiếu rọi, thần lực trên người hiển lộ rõ ràng.
Sinh cơ cũng theo đó mà khuếch tán, Tiêu Diệp Ma Môn lúc đầu bị trọng thương cũng sống lại rồi.
Có thể thấy được luồng sinh cơ kia đáng sợ tới cỡ nào.
Không chỉ như thế, còn có rất nhiều thứ dung nhập vào thân thể của nàng.
Đợi quang mang rơi xuống.
Thu Thiển thở phào một hơi, nàng cảm thấy thần lực của mình nhiều hơn nhiều rồi, đồng thời cũng có quyền hành thuộc về mình.
Là quyền hành không gian.
Cũng không phải là để nàng có được lực lượng không gian mà tựa như là một cánh cửa không gian.
Đợi nàng hoàn toàn nắm giữ quyền hành là có thể mở ra cánh cửa kia, tiến vào thế giới phía sau cánh cửa.
Có lẽ chính là vùng thế giới mà nàng nhìn thấy.
Chỉ là Thu Thiển không hiểu được, tại sao phải để lại cho nàng cánh cửa thế này.
Lúc trước nàng chán ghét thân phận của mình, nếu là khi đó thì chắc chắn nàng sẽ không cần cánh cửa này. Bây giờ thì khác.
Phu quân Chu Tự của nàng không quan tâm thân phận của nàng, lại còn rất thích mày mò. Cho nên nàng cảm ơn người thân chưa từng gặp mặt kia đã tặng cho nàng cánh cửa này.
Sau đó có thể để Chu Tự đi mày mò nó.
Quang mang biến mất, mặc dù những người khác cũng thắc mắc nhưng không ai hỏi.
Mấy người tt cũng thở phào một hơi.
Chu Ngưng Nguyệt thì nhíu mày, sau đó nàng rút tay lại, tiện thể lấy lại đá vụn.
Lúc nàng lấy không gian chi pháp lên xem một lần nữa thì phát hiện có rất nhiều thứ đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Vừa rồi Chu Ngưng Nguyệt cầm tay Thu Thiển, dù ít dù nhiều cũng cảm nhận được một vài thứ.
Không gian du đãng trong ánh mắt của Chu Ngưng Nguyệt, dáng vẻ rút lui, dáng vẻ xuyên thấu, nàng đều có chút minh ngộ.
Lúc đầu Chu Ngưng Nguyệt không hiểu nhiều lắm, nhưng phối hợp với không gian chi pháp thì nàng đã hiểu rồi. Lần này tốc độ lật sách của Chu Ngưng Nguyệt đã nhanh hơn nhiều, nàng cảm thấy mình có thể gửi tín hiệu cho Chu Tự để hắn chém không gian mà ra.
"Mấy giờ rồi?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Ba giờ năm mươi sáu phút.
Thu Thiển trả lời.
Chu Ngưng Nguyệt không nói gì, mười lăm phút sau.
Nàng gập sách lại, sau đó nhìn qua hai người chuẩn bị ra tay phía dưới rồi nói:
"Hai vị, các ngươi phải tạm dừng một chút rồi, chúng ta phải đón Hoàng Kim Môn chủ của chúng ta về"
Hai người đang định ra tay phía dưới nghe vậy đều sững sờ.
Bọn họ là người của Dạ Nguyệt Thánh Địa và Tiên Vân Các, lúc đầu đều nghe nói Hoàng Kim Môn không tầm thường.
Cho nên rất có tự giác mà lui lại.
Những người khác cũng rất tò mò, người này định đón Hoàng Kim Môn Chủ về kiểu gì?
Không nói tới việc rơi vào không gian loạn lưu có còn mạng sống không. Dù là có thể thì phải đón về như thế nào?
Nếu bọn hắn có thực lực thì ngay từ đầu đã làm rồi, cần gì phải chờ tới lúc này chứ?
Dù là Vân Tiêu Tiên Tử cũng cảm thấy thắc mắc, ở đây không có ai hiểu không gian hơn nàng, không khó để cứu người từ không gian loạn lưu ra.
Nhưng việc khó ở đây là tìm được người kia trong không gian loạn lưu.
Không gian loạn lưu cũng không phải là một không gian phẳng bình thường, mà nó không ngừng nhảy vọt, phạm vi lớn nhỏ khác nhau.
Một giây trước còn gần trong gang tấc, một giây sau có thể xa tận chân trời.
Đây mới là điểm khó của việc tìm người.
"Người trong nhà ủng hộ nàng, có lẽ không sao đâu.
Trình tỷ nói.
Vân Tiêu Tiên Tử rất bất đắc dĩ, trưởng lão tốt của ta, ngươi cứ nói cho ta biết đi, đến cùng bọn hắn là ai.
Nàng nghĩ như thế, cũng làm nũng với Trình tỷ như thế.
Mà Trình tỷ cũng có chút bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể nói:
"Tối nay về lại nơi ở ta sẽ nói cho ngươi biết.
Vân Tiêu Tiên Tử nghe vậy thì càng thêm vui vẻ.
Lúc này Chu Ngưng Nguyệt đang đứng trên lôi đài, những người xung quanh đều nhìn nàng.
Tiêu Diệp cảm thấy rất kinh ngạc:
"Có chuyện gì vậy?"
"Hoàng Kim Môn Chủ rơi vào không gian loạn lưu rồi biến mất.
Ma Kiếm Không Minh trả lời.
Tiêu Diệp nghe vậy thì sợ hãi khôn cùng, đột nhiên hắn muốn nằm xuống, như thế thì không cần phải nghe chuyện đáng sợ như vậy rồi.
Nhưng nhìn bộ dạng này của Thánh Nữ thì có vẻ như muốn đón người trở về, hi vọng không có chuyện gì.
Bên phía Thập Nhị Tịnh Đường cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ không hề hi vọng Thánh Tử Ma Đạo xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
"Sư huynh, người này đến cùng là a?"
Miêu Khả An hỏi.
Ân Chí Viễn không muốn trả lời, chỉ đang nhìn Chu Ngưng Nguyệt vẽ trận pháp.
Miêu Khả An nhìn chằm chằm Ân Chí \Viễn, sau đó ôm lấy tay của Thiên Vân Y Y mà làm nũng:
"Sư tỷ, ngươi nhìn kìa. Sư huynh nhìn ta lớn lên, lại là đệ tử đắc ý của phụ thân ta. Ta còn có thể góp lời bên phía phụ thân ta, sau này sư huynh chắc chắn phải tìm đạo lữ, lời nói của ta rất quan trọng đó. Sư tỷ nói cho ta biết đi được không?"
1105 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận