Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1153: Vài Bước Đi Hết Đời Người

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:16:37
Nhìn con đường thật dài hắn lại sinh ra cảm giác hoài niệm.
Hắn nhìn quanh mình chỉ thấy đất hoang cùng cây cối.
"Đây là nơi nào vậy?" Hắn có chút tò mò.
Hơn nữa nơi này không có Trí giả cũng không có những người khác.
Chu Tự nhìn trước nhìn sau, cuối cùng tuỳ tiện chọn một hướng rồi đi thẳng.
Hắn đi trên đường cảm thấy xung quanh có chút gió, khá mát mẻ.
Chỉ là được được một hồi, bầu trời bỗng truyền đến tiếng sấm rền, mưa cũng rơi tí tách.
Chu Tự vốn định lấy ô ra che nhưng lại phát hiện không lấy được.
Không gian bị hạn chế.
Đây chính là hạn chế của việc không biết Không gian chi pháp, bị hạn chế cũng hết cách rồi.
Hắn vốn định đi thật nhanh lại chợt nhận ra đường dưới chân như bùn lầy.
Khó mà nhấc chân.
"Tiên sinh muốn tránh mưa không?"
Bỗng phía sau truyền đến một giọng nói.
Chu Tự nhìn về sau, hắn phát hiện là một nam thanh niên đang dắt theo một đứa bé trai, bọn họ đều đang đội nón mặc áo tơi.
"Có không?"
Chu Tự vươn tay che mưa rồi hỏi.
"Có chứ"
Nam thanh niên kia lấy ta một cái nón mới rồi nói:
"Chỉ có thế này thôi mong tiên sinh không chê.
"Không đâu, cảm ơn nhé, đúng rồi đây là đâu?"
Chu Tự nhận nón rồi cảm kích nói.
"Nơi này à? Đây là Tiểu Hà trấn Nam thanh niên nhìn trời rồi vội nói:
"Vậy không làm phiền tiên sinh nữa, chúng ta còn có việc"
Nói xong hai người cũng đi về phía trước.
Sau đó biến mất trong làn mưa xối xả.
Chu Tự có hơi nghi ngờ, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Lúc sau trận mưa tầm tã cuối cùng cũng dừng lại, mặt đất khô ráo nên tốc độ đi cũng nhanh hơn.
Chu Tự bỏ nón xuống rồi nhìn lên bầy trời trong veo, mặt đầy nghi ngờ.
Hắn lại đi về phía trước, không biết sẽ đi về nơi nào.
"Tiên sinh, lại gặp lại rồi.
Sau lưng chợt truyền đến một giọng nói.
Chu Tự quay đầu, phát hiện là một người đàn ông tầm 30 tuổi đưa theo một vị thiếu niên tầm 13 14 tuổi.
Bọn họ đều ăn mặc khá bình thường, vải thô áo tang.
Thế nhưng tay lại cầm khá nhiều đồ, còn đeo trang sức đỏ.
"Là các ngươi đấy à?"
Chu Tự đưa chiếc nón trong tay qua:
"Nón của các ngươi này Người đàn ông có hơi bất ngờ, hắn cười nói:
"Đã mấy năm rồi, vậy mà tiên sinh vẫn còn nhớ, thế nhưng lúc trước đã tặng cho tiên sinh rồi. đúng rồi, lần trước đi quá vội nên không kịp giới thiệu. Tại hạ là Liễu Chính, đây là con trai Liễu Thư, hôm nay ngày lành tháng tốt nên muốn đi đề thân"
"Chào tiên sinh Liễu Thư cũng kính cẩn chào hỏi với Chu Tự.
Chu Tự gật đầu, vô cùng kinh ngạc.
Sau đó hai người lại đi về phía trước, biến mấy nơi cuối đường.
Chu Tự tiếp tục đi về trước.
Chẳng bao lâu sau, phía sau lại vang lên tiếng nhạc.
Hắn quay đầu lại thấy một nam thanh niên 17 18 tuổi đang mặc hồng trang cưỡi trên lưng ngựa dẫn theo kiệu hoa đi về trước.
Lúc nhìn thấy Chu Tự, tân lang lập tức xuống ngựa rồi đến trước mặt Chu Tự, cung kính nói:
"Lại gặp tiên sinh rồi.
"Hôm nay thành hôn à?"
Chu Tự không nghĩ nhiều mà thuận theo đáp lại.
Người tới chính là Liễu Thư.
"Đúng vậy"
Hắn cười rồi đáp, dường như vô cùng vui vẻ.
"Mong ngươi sớm sinh quý tử.
Chu Tự chúc phúc.
Sau đó bọn họ lại tiếp tục tiến về phía trước, lại biến mất nơi cuối đường.
Lần này Chu Tự không đi lên phía trước nữa mà đi về sau.
Hắn đi lùi.
Quả nhiên chẳng bao lâu đã thấy có hai người đi tới.
Một nam một nữ, người nữ bụng đã lớn, người nam chính là Liễu Thư.
"Tiên sinh, không ngờ lại gặp được ngài.
Liễu Thư vui mừng lại cung kính.
Người phụ nữ cũng xem như thanh tú đi bên cạnh hắn cũng hành lễ nhưng không lên tiếng.
"Tiểu Mộc bị thương nên không thể nói chuyện.
Liễu Thư vội giải thích.
Chu Tự mỉm cười gật đầu:
"Ra là vậy, đã có con rồi à?"
"Vâng, hai tháng nữa là sinh" Liễu Thư chợt nói:
"Tiên sinh có thể đặt cho đứa bé một cái tên được không?"
"Bé trai là Liễu Sinh, còn bé gái là Liễu Tình, ngươi thấy sao?"
Chu Tự thuận miệng nói.
"Tên hay, cảm tạ tiên sinh Liễu Thư cảm kích.
Lúc sau, bọn họ lại biến mất nơi cuối đường.
Chu Tự vẫn đi lùi lại.
Lần này hắn thấy một người trung niên đang cõng một bé gái đi đến.
Khi Chu Tự trông thấy phía trước có người, hắn mới cười nói:
"Đã lâu không gặp"
Không biết vì sai, Chu Tự cảm giác rất trọng yếu, thoắt cái hắn đã già vậy rồi.
Người lới chính là Liễu Chính.
"Chín năm rồi, không ngờ lại gặp được tiên sinh.
Liễu Chính có chút kích động nói. "Hoá ra đã 9 năm rồi"
Chu Tự cười nói:
"Không biết chúng ta còn có thể gặp nhau mấy lần.
Lúc sau, Liễu Chính cõng cô bé rời đi, cô bé này tên Liễu Tình.
Chu Tự đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi.
Rất nhanh sau lưng đã truyền đến âm thanh nhưng lần này lại là tiếng khóc.
Quay đầu nhìn lại Chu Tự mới phát hiện đó chính là lễ tang của Liễu Chính.
Một cảm giác khó hiểu cứ quấy nhiễu tâm tư hắn, vừa mới nói còn có thể gặp vài lần nữa, ai biết chớp mắt một cãi đã là vĩnh viễn rồi.
Đối mặt với sự tiếp đón của Liễu Thư, Chu Tự nhẹ giọng nói:
"Cha ngươi ra đi có nhẹ nhàng không?"
"Nhẹ nhàng, chỉ tiếc mỗi không thể gặp lại tiên sinh.
Liễu Thư đáp.
"Đừng lo, ta vẫn luôn đi trên con đường này, giờ cũng có thể tiễn biệt hắn.
Chu Tự nhẹ giọng nói.
1161 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận