Đám người Miêu Thiên Nguyên ở một bên nghe mà sửng sốt. Chẳng phải đạo tử đang xuống dốc ư? Sao lại là nhất phẩm? Mới có bao lâu chứ? Đùa phải không?
Những người khác cũng kinh ngạc, chẳng phải không lâu trước đạo tử còn là nguyên linh tứ phẩm ư? Sao một phát nhảy vọt tới cường giả nhất phẩm rồi? Rốt cuộc bước nào bị sai? Đặc biệt là tin đồn đều nói đạo tử đang xuống dốc, cái dốc này hơi kỳ lạ. Tứ phẩm trực tiếp giảm đi tam phẩm, còn lại nhất phẩm.
"Sư nương nói đùa rồi, đại ca mới là vị thần thực sự.
Lý Lạc Thư khiêm tốn nói.
"Đừng gọi hắn là đại ca nữa, ta nghe cứ cảm thấy kỳ quặc, sao ngươi lại có suy nghĩ này?"
Liễu Nam Tư cũng rất đau đầu.
"Vì đại ca thực sự lợi hại.
Lý Lạc Thư nói.
"Hắn đã làm gì?"
Hồng Nghệ tiên tử cũng rất hiếu kỳ.
"Lần đầu tiên thấy đại ca, cách nhìn của đại ca về trận pháp khiến ta nghe mà khâm phục.
Lý Lạc Thư suy nghĩ lại nói:
"Sau này ta xem mắt, đại ca cũng hết sức giúp ta, đưa ra lý luận khiến ta khâm phục. Tuy giúp ta mấy lần, ta đều thất bại, nhưng đại ca không từ bỏ ta, sau đó..."
"Đợi đã"
Hồng Nghệ tiên tử ngắt lời con trai mình nói:
"Ngươi đi xem mắt, nói những lời kỳ quái đó, là do Chu Tự dạy ngươi?"
Lý Lạc Thư nhất thời không trả lời. Lý Cảnh Sơn cất giọng lạnh lùng nói:
"Quả nhiên cha con nhà này không phải tốt đẹp gì?
Chu Tự vốn đang đưa Thu tỷ đi đến, lập tức quay đầu bỏ đi. Đại ca, ngươi nói gì không được, lại cứ nói chuyện xem mắt, bị ngươi hại chết rồi.
"Đứng lại."
Lý Cảnh Sơn lạnh lùng nói:
"Không qua đây nói xem hai ngươi xây dựng tình bạn thế nào à?"
"Sư phụ, không phải như ngươi nghĩ đâu"
Chu Tự quay người lại nghiêm túc nói:
"Ban đầu ta nghe câu chuyện của đại ca, lập tức cúi đầu quỳ bái, nhận đại ca làm đại ca. Lúc đó ta là tiểu đệ, biết được đại ca xem mắt thiếu kinh nghiệm bèn dày mặt dạy một chút. Ta dạy đều không có vấn đề.
"Đó là vấn đề của ta ư?"
Lý Cảnh Sơn hỏi.
"Không phải vấn đề của ngươi, thì là vấn đề của ai? Ngươi xem chúng ta cho xem mắt, từng thất bại chưa?"
Chu Nhiên đi tới khinh bỉ nói.
"Haha, Cự Phách Ma Đạo thật có uy phong, ngoại trừ dùng uy thế áp người, ngươi còn có thể làm gì?"
Lý Cảnh Sơn không hề nhượng bộ.
"Buồn cười, tốt xấu gì ta cũng cho con trai lấy vợ, tổ chức hôn lễ, còn ngươi? Ngươi là thủ lĩnh đạo tu, có thể làm gì?"
Chu Nhiên giọng lạnh như băng. Chu Tự kéo Thu tỷ trực tiếp bỏ đi. Cãi đi, cãi nhau tiếp đi. Ta đi nói chuyện với mấy vị lão bản. Dù sao cũng còn lại vài người. Sau đó chờ đám người Bạch Hổ dọn dẹp xong thì dọn đường về phủ.
"Đại ca"
Lý Lạc Thư đi theo nói:
"Tỷ chúng ta đâu?
Lâu vậy rồi, còn chưa giới thiệu tỷ chúng ta cho ta "Tỷ chúng ta?"
Chu Tự nhướng mày nói:
"Muốn gặp thật không?"
"Đương nhiên, không biết mặt tỷ chúng ta, ta thật thất lễ"
Lý Lạc Thư nghiêm túc nói.
"Nguyệt tỷ"
Chu Tự lớn lớn tiếng gọi.
"Sao thế?"
Chu Ngưng Nguyệt ăn táo, từ một bên đi tới. Khi nàng nhìn thấy Lý Lạc Thư, cả người sửng sốt. Hình như nghĩ đến ký ức không hay, không ăn nổi táo nữa. Sau đó quay người bỏ đi.
Chu Tự cũng không ngăn, chỉ quay đầu nhìn về phía Lý Lạc Thư. Lúc này, Lý Lạc Thư còn chưa phản ứng lại, hắn nghi hoặc nói:
"Đây là...tỷ chúng ta ư?"
"Ừm, đừng thấy nàng mới tám tuổi, thực ra là bà cô già ba mươi tuổi.
Chu Tự trả lời.
Lý Lạc Thư sững sờ tại chỗ, trong mắt mất đi tia sáng. Chu Tự không để ý, kéo Thu tỷ đi tìm mấy vị lão bản nói chuyện.
"Có phải trực tiếp quá không?"
Trên đường Thu tỷ hỏi.
"Trái phải đều là đao, đau dài chi bằng đau ngắn"
Chu Tự trả lời. Là đại ca tự muốn gặp, không trách được hắn. Mất mặt rồi cũng sẽ qua thôi.
Gần mười giờ, đám người Chu Nhiên mới don dẹp xong, sau đó chia hết đồ ăn còn lại. Chu Tự cũng mang về một ít, chắc cũng phải ăn hai ngày. Minh Nam Sở mang về nhiều nhất, hắn cảm thấy lần này lời to rồi.
"Ta đã chụp rất nhiều ảnh, có cần gửi cho các ngươi không?"
Tô Thi hỏi.
"Gửi cho ta"
Thu tỷ nói.
"Ta phải xử lý ảnh đã, rồi gửi cho các ngươi.
Gia Cát Du nói.
"Được"
Thu Thiển gật đầu.
"Ảnh nào có ta thì nhớ gửi cho ta Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Được rồi, ta bảo Bạch Hổ đưa các ngươi về, chúng ta về quê đây"
Liễu Nam Tư nói với Chu Tự và Thu Thiển.
"Ta cũng về đây, các ngươi có thời gian nhớ đến thăm chúng ta.
Tiểu Kính tiên tử nói. Hình như nàng vẫn muốn về sớm, nhưng không có cơ hội. Sư huynh sư tỷ không cho, nàng cũng hết cách. Sau đó mỗi người ai về nhà người nấy.
Chu Tự và Thu Thiển cảm thấy hoa mắt, trực tiếp về đến cửa nhà. Sau đó mở cửa đi vào phòng khách. Hai người đứng trong phòng khách, cảm thấy như trong mộng. Lúc này, trần nhà có bóng nay, dưới nền nhà còn có không ít dải giấy pháo hoa. Nhìn thấy mấy thứ này, Chu Tự nhướng mày. Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là trong nhà chỉ có vợ chồng hắn, vậy có phải cho thấy họ phải quét dọn nhà không?
"Thiệt rồi, bị họ hại rồi"
Chu Tự đau khổ nói. Thu Thiển tỏ vẻ mặt nghi hoặc. Khi nàng hiểu ra thì cảm thấy bất lực. Tại sao điều đầu tiên Chu Tự nghĩ đến lại là quét dọn vệ sinh chứ? Không nên sống thế giới hai người ư?
"Bây giờ ta có cần thay quần áo không?"
Nàng lên tiếng hỏi.
1098 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận