Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1147: Thần Võ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:16:37
Nghĩ tới đây Chu Tự lấy điện thoại di động ra, sau đó tag trí giả ở trong nhóm chat:
"@ trí giả, tiền bối, gần đây ta muốn đi tàng bảo thư, ngươi có ở trong phó bản mới không?"
Chờ một hồi, không có phản ứng.
Chu Tự cảm thấy trí giả đang xa lánh hắn, đến bọn Thanh Long tìm hắn nói chuyện phiếm hắn còn có phản ứng.
Bản thân đắc tội gì hắn rồi à?
"Thần Minh cũng không quá ngu ngốc đâu, có đôi khi địch nhân cũng không nghĩ tới lại dễ đối phó như vậy"
Sau khi nữ thần Hắc Dạ nói xong liền thoát khỏi con thỏ.
Lúc này đôi mắt đen trắng rõ ràng của con thỏ biến trở lại thành màu đỏ.
"Con thỏ có đôi mắt màu đỏ, ta vừa nhìn đã cảm thấy có vấn đề"
Chu Tự nói ra.
"A?"
Thu Thiển đột nhiên hơi nghi hoặc:
"Mắt của thỏ không phải vốn là màu đỏ à? Mặc dù mắt của con thỏ này thì hơi đỏ quá"
"Cái gì?"
Lần này đến phiên Chu Tự nghi hoặc:
"Sao mắt thỏ lại là màu đỏ được? Khi còn bé cũng không phải ta chưa từng thấy qua, vì sao lại không có ấn tượng?"
"Mấy con thỏ bình thường đều là mắt đỏ mà, ta thấy qua ở quán cơm của cha ta. Ngươi chưa từng thấy qua ở quán cơm của cha ngươi à?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Quán cơm của cha ngươi thì làm gì có con thỏ nào còn sống?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
"Có mà, cha ta nói còn sống mới tươi ngon, để hắn giết. Cha ngươi không làm cho ngươi con nào tươi ngon à?"
Chu Ngưng Nguyệt ngây thơ ra mặt.
Chu Tự:
"..."
Không muốn so đo với con nít.
Trước tiên phải lấy điện thoại ra đã, tra xem đến cùng là có phải mắt thỏ màu đỏ hay không.
Hắn thân là người bình thường, thế mà ở phương diện thường thức lại bị tu chân giả dạy dỗ, tuyệt không thể tha thứ một cách dễ dàng được.
Sau đó hắn đưa kết quả tìm kiếm được cho Nguyệt tỷ xem:
"Ngươi nhìn đi, mắt thỏ có màu xanh, màu đen, màu xám, màu đỏ, màu sắc của mắt có liên quan đến bộ lông. Ta đã nói mà, trước kia ta nhìn thấy sao lại không phải màu đỏ. Đặc thù rõ ràng như vậy làm sao lại quên được"
Chu Ngưng Nguyệt chỉ chỉ con thỏ nói:
"Cho nên màu đỏ cũng không bị coi là dị thường"
Chu Tự:
"..."
Ngươi cái con người này. Thôi bỏ đi, về nhà tu luyện.
Sau khi bảo bọn Đại Địa Thần Khuyển trông chừng con thỏ, bọn Chu Tự liền trực tiếp rời khỏi ngoại thành Thần Vực.
Thất Thiên đi theo bên cạnh bọn họ, nói:
"Gần đây Hồng Nguyệt lại có động tĩnh, hình như phía trên có thứ gì đó, lúc nào đi lên xem một chút chứ?"
Chu Tự ngẩng đầu nhìn Hồng Nguyệt, phía trên có lẽ có liên quan đến nữ thần Trí Tuệ. Nhưng mà thực lực của hắn bây giờ cũng không phải quá mạnh, đi lên vẫn có rủi ro nhất định.
"Đợi ta đi phó bản của Thần Cổ Lộng Huyền Hư trước đã, sau đó mới đi lên xem một chút"
Chu Tự trả lời.
Những người khác muốn đi lên cũng không được, bởi vì quá mức nguy hiểm.
"Các ngươi nói đi lên đó có thể nhìn thấy nữ thần Trí Tuệ hay không?"
Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi.
"Chắc không đâu?"
Thu Thiển lắc đầu.
"Ta cũng cảm thấy không thể nào, ta đã từng lên đó rồi, không thấy có người sống, cũng không dám thăm dò"
Thất Thiên nói theo.
Chẳng qua Chu Tự cảm thấy, đi lên đó nếu có thể tìm được nữ thần Trí Tuệ thì vấn đề gì cũng đều được giải quyết rồi.
Còn phải phiền toái như vậy làm gì?
Chờ thêm một chút, chờ thêm một thời gian ngắn nữa rồi sẽ lên đó.
Không biết phía trên khủng bố đến mức nào.
Dù sao cũng là đồ vật có liên quan đến nữ thần Trí Tuệ, hơn nữa còn liên quan đến tam đại quyền hành là Trí Tuệ, Vận Mệnh, Hạnh Vận.
Sơ sẩy một chút thôi là sẽ tự chuốc họa vào thân.
Ngọn núi vô tận.
Trong rừng cây.
Một người đàn ông trung niên đi trên đường, cỏ cây ở những nơi hắn đi qua đều biến thành binh khí, cứ như là nơi hắn đứng không có thứ gì không phải là vũ khí vậy.
Không chỉ có như vậy, khung cảnh xung quanh cũng biến hóa theo.
Như mơ như ảo.
Hắn có khí chất kinh người, thần sắc bình tĩnh.
Đôi mắt của hắn rất lạnh lùng.
Không lên giọng nhưng lại làm cho người ta hoảng sợ.
Lúc này một cái quang thủ hiện ra từ trong hư không.
"Thần Quang Minh?"
Người đàn ông trung niên hơi nhướng mày:
"Không phải là Thần Quang Minh, sự tồn tại của ngươi có chút kỳ quái, ngươi là tòng thần của vị thần nào? Ta cảm thấy ngươi là tòng thần của Thần Quang Minh, nhưng lại cảm thấy ngươi là một tòng thần vô cùng đặc biệt.
Xem ra sau khi ta vẫn lạc, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều người xuất hiện"
"Thần Võ không hổ là Thần Võ"
Bên trong quang thủ ngưng tụ ra một bóng người, hắn cười nói:
"Thần Võ có dự định gì hay không?"
"Ta cảm thấy trên thế giới này có một sức mạnh đang trấn áp Thần Minh, không chỉ có như vậy, ta còn cảm thấy ở thế giới này không có Chư Thần, thay thế bọn hắn là một đám cường giả khác. Nhìn thì có vẻ biến hóa rất lớn, trên thực tế lại chẳng có biến hóa gì lớn. Không đi trêu chọc vào bọn hắn, bọn hắn cũng không bắt buộc phải chọc vào ta. Ngươi cảm thấy ta cần dự định gì? Nhìn cái bộ dáng này của ngươi là ta đã biết, Chư Thần đang muốn ngóc đầu trở lại. Nhưng ta vốn đã ở nơi đây, sao lại phải trở lại với các ngươi? Nếu như cường giả ở thế giới này muốn động thủ với ta thì đã động thủ rồi, chỉ cần không động tới lợi ích của bọn hắn, thì sẽ không có gì ảnh hưởng đến tất cả mọi người cả"
Thần Võ nhìn chằm chằm Quang Thủ, cười lạnh nói.
1109 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận