"Bên trái"
Thu Thiển vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Nguyệt tỷ vẫn luôn như thế, rõ là dân mù đường nhưng rất thích dẫn đường cho người khác.
Chu Ngưng Nguyệt nghe vậy thì quay đầu đi về phía bên trái, không hề cảm thấy bản thân đi nhầm đường rồi.
Thu Thiền thấy Nguyệt tỷ đi ở phía trước thì nhìn về phía vị hôn phu bên cạnh mà nói:
"Ta phải mặc như thế nào để đi tham gia hôn lễ đây? Ngươi có muốn ta mặc cùng một màu với ngươi không?"
Đồ đôi ư? Chu Tự giật mình, hắn vội gật đầu, đương nhiên là muốn rồi.
Phut.
Thu Thiển che miệng cười hai tiếng rồi nói:
"Vậy thì hôm nay sẽ mua quần áo cho cả ngươi nữa"
"Mua."
Chu Tự nói một cách hào phóng.
Thu Thiển duy trì nụ cười, sau đó nhẹ nhàng đi gần Chu Tự hơn một chút.
Chu Tự thấy vậy thì lén lút cầm lấy tay của nàng.
Hai người cứ thế đi theo sau lưng Nguyệt tỷ, thỉnh thoảng mở miệng chỉ đường.
Đường đến tiệm quần áo cũng không xa, chỉ là Nguyệt tỷ muốn ăn vặt nên họ chỉ có thể đi theo lề mề.
May là ngày nghỉ đủ nhiều, có thể tùy tiện đi dạo.
Tại một khu dân cư nào đó.
Tô Thị ngồi trên ghế nhìn Hàn Tô vẽ trận pháp lên bàn, ở giữa còn có thủy tinh cầu.
Đây là cách Chu Tự dạy các nàng, vì các nàng định nhân ngày nghỉ vào Biên Giới Thành tu luyện.
Đó đúng là một nơi rất tốt để tu luyện.
Trong tu chân giới, cho dù có dùng tiền cũng không tìm được nơi nào như vậy.
Đều là những nơi chỉ có người của môn phái lớn mới có thể tiến vào tu luyện.
Những kẻ lang bạt như bọn hắn thì đương nhiên lại càng khó tìm được những nơi tu luyện như vậy, bây giờ có thì phải trân trọng.
"Không biết vì sao Chu Tự lại để chúng ta vào đó tu luyện.
Hàn Tô vẽ trận pháp xong thì có chút nghi ngờ mà hỏi.
Không có lý do nào cả.
"Vì có người tu luyện dưới cây Bất Tử thì tốc độ sinh trưởng của nó sẽ tăng cao, cho nên chúng ta đang làm không công đấy.
Tô Thi thấy Hàn Tô không tin là mấy thì vội bổ sung thêm:
"Nguyệt tỷ nói với ta mà, chắc chắn không sai được.
"Lần đầu tiên ta nghe được chuyện này Đúng là Hàn Tô có chút không dám tin.
Nhưng cũng có thể chắc chắn rằng chuyện này không gây nguy hiểm gì cho bọn hắn.
Thánh Nữ Ma Đạo có thể tùy tiện đưa quả Trí Tuệ cho Tô Thi, vậy thì việc cho nàng vào Biên Giới Thành tu luyện cũng chẳng có gì to tát.
"Minh Nam Sở không vào à?"
Tô Thi nhìn về phía cổng mà hỏi.
Minh Nam Sở cũng ở trong khu nhà này, ngay ở tầng trên.
"Hắn đi ra ngoài rồi, sáng nay lúc ta đi mua bữa sáng có hỏi hắn muốn vào không, lúc đó hắn đã ra ngoài một lúc lâu rồi"
Hàn Tô nói.
Tô Thi nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc:
"Có chuyện gì vậy, ngày nghỉ mà hắn lại đi ra ngoài "
"Đừng để ý tới hắn, chúng ta vào đi"
Hàn Tô đặt tay lên quả cầu thủy tinh rồi mở cửa ra.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã đi tới cửa chính.
Tô Thi nhớ tới những chuyện lần trước nên vội trốn ra sau lưng Hàn Tô, đánh chết nàng cũng không đi mở cửa nữa.
Hàn Tô:
"..."
Trải qua sự xuất hiện của tín đồ đóng cửa thì các nàng mới vào được Biên Giới Thành.
Chỉ là hai người vừa tới dưới cây Bất Tử thì đã vô cùng kinh ngạc.
Vì dưới cây có một nam tử tóc ngắn, cơ bắp rõ ràng, gương mặt điển trai đang ngồi.
Hắn bày một cái bàn và một cái ghế dựa, hai chân gác thì trên mặt bàn, chơi game rất nhập tâm.
"Minh Nam Sở?"
Tô Thi vội bước qua, nàng nói với vẻ khó mà tin được:
"Ngươi vào đây bằng cách nào?"
Quả cầu thủy tinh do các nàng giữ, Minh Nam Sở không vào được mới đúng.
Lúc này Minh Nam Sở ngẩng đầu nhìn Tô Thi một chút rồi nói:
"Có thời gian thì sao phải vượt tường lửa đi vào chứ? Không phải bản thể vào luôn sẽ có hiệu quả càng tốt hơn à?
Ngồi đây đợi tới ngày cuối cùng rồi trở về đi làm chẳng phải tốt hơn sao?"
"Không dùng quả cầu thủy tinh thì sao mà vào được?"
Tô Thi hỏi.
"Hỏi Chu Tự cách vào là được rồi, cũng không phải là chưa vào bao giờ. Sau đó chỉ cần chạy nhanh hơn mấy thây khô kia là được. Xem như ôn lại Thể Thuật Chi Pháp, hiệu quả cũng không tệ lắm"
Minh Nam Sở nói một cách tùy tiện.
Tô Thị:
"..."
Hàn Tô:
"..."
Hai nàng liếc nhìn nhau rồi quyết định đăng xuất, trực tiếp chạy tới đây.
Tự thể nghiệm hiệu quả của cây Bất Tử, đúng là tốt hơn so với việc chỉ vào bằng ý thức.
"Lúc vào nhớ mang theo một ít đồ ăn, ta quên mua mất rồi"
Minh Nam Sở vội nói theo.
"Ngươi là nghèo chứ không phải quên"
Tô Thi nói với vẻ tức giận.
"Ta ghi nợ cho ngươi"
Hàn Tô nói.
Sau đó hai người đăng xuất, chạy thẳng tới Biên Giới Thành.
Còn cách vào thì trên đường đi tranh thủ hỏi thăm một chút là được.
Rất nhanh ba người đã gặp lại nhau, Tô Thị mua rất nhiều thứ, ba người họ bắt đầu tu luyện dưới tàng cây.
Đến chạng vạng tối, Tô Thi nhìn các kiến trúc nhà ở xung quanh rồi nói:
"Các ngươi nói xem chúng ta có nên chọn một phòng ở đây, sau đó dọn dẹp trang trí lại, sau này có ngày nghỉ thì cứ trực tiếp chuyển tới đây ở là được. Cũng chẳng cần phải trả tiền thuê nhàNàng vừa dứt lời thì Hàn Tô và Minh Nam Sở nhìn về phía Tô Thị với ánh mắt kinh ngạc. "Ta có nói gì sai à?"
Tô Thi tò mò hỏi.
"Không, chỉ là bọn ta cảm thấy người trở nên thông minh rồi.
Hàn Tô lắc đầu nói.
"Lúc đầu ta cũng đâu có ngốc chứ Tô Thị nói với vẻ bất đắc dĩ.
1108 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận