Lúc tu luyện, Chu Tự phát hiện Ma Chủng đã khôi phục.
Hắn cảm thấy chỉ mấy ngày nữa thôi là có thể đạt tới vòng thứ chín.
Trong lúc nhất thời hắn cũng có chút lo lắng.
Nếu đạt tới vòng thứ chín trong tuần này thì quay về có thể đòi tiền lão cha không?
Nhưng nếu không đòi tiền thì tiền tiết kiệm của mình cũng không đủ để chụp hình cưới.
Bây giờ chỉ có hơn năm ngàn tệ, tuần sau phát lương chia xong sẽ được sáu ngàn.
Nếu đột nhiên có thêm hai ngàn tệ thì sẽ có tổng cộng tám ngàn.
Theo lẽ thường mà nói thì tám ngàn tệ là đủ rồi, nhưng vì phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, có thể tới chỗ nhị lão bản mượn một ít.
Chỉ là nhị lão bản phải đợi tới đầu tháng mới có tiền, vậy đành mượn bên chỗ tam lão bản trước vậy.
Còn chuyện tối hôm qua, đều là lỗi của Nguyệt tỷ.
Buổi sáng thì nói cái gì mà trời cứ mưa mãi, Thu tỷ lạnh, bảo họ buổi tối nhớ ôm nhau sưởi ấm.
Sau đó Thu tỷ lại nói có hắn sẽ không lạnh nữa.
Vì lo lắng nên buổi tối Chu Tự ôm lấy Thu tỷ cùng nhau nghỉ ngơi, xem nàng ngủ có lạnh không.
Ai ngờ lại bị Nguyệt tỷ bắt gặp, tối hôm qua không ăn cơm không thể đợi tới trời sáng lại ăn à?
Chu Tự cảm thấy Nguyệt tỷ chỉ biết ăn mà thôi.
Hại thanh danh cả đời của hắn và Thu tỷ đều bị hủy hoại.
Trước đó tất cả mọi người chỉ là suy đoán thôi, không có quá nhiều chứng cứ.
Bây giờ...Theo lý thuyết cũng không có chứng cứ.
Bọn hắn cùng lắm chỉ là nằm chung một cái giường, cũng không làm gì.
Chu Tự tự an ủi bản thân như thế rồi bắt đầu yên tâm tu luyện.
Lần này chưa tu luyện được bao lâu thì hắn đã mở mắt ra.
Trời đã sáng rõ.
"Bây giờ là bảy giờ bốn mươi hai phút, có hơi trễ rồi, có mưa rào và sấm chớp, đi ra ngoài nhớ mang dù"
Giọng nói của Thu Thiển truyền vào trong tại Chu Tự.
Hắn nhìn về phía Thu tỷ, phát hiện hôm nay Thu tỷ mặc đồ bộ thể thao. Từ trên xuống dưới không hề có chỗ nào lộ ra ngoài.
Đường cong thân thể cũng không hiển lộ ra ngoài.
"Nguyệt tỷ đâu rồi?"
Chu Tự nhìn trái nhìn phải rồi hỏi.
"Đang đánh răng"
Thu Thiển chu miệng trả lời.
"Bị chê cười à?"
Chu Tự có chút tò mò.
Thu Thiển dịu dàng mà cười nói:
"Tối nay ngươi muốn ăn cái gì?"
Chu Tự cảm thấy tối nay vẫn nên mua đồ ăn ngoài về thì hơn.
Ăn sáng xong, hắn đứng ở cửa kiểm tra đồ đạc trên người rồi nói:
"Mang theo dù rồi, vòng tay cũng đeo rồi, không quên gì nữa đúng không?"
"Đúng là có quên một thứ Thu Thiển chắp tay sau lưng rồi thấp giọng nói:
"Vẫn quên một cái ôm.
Chu Tự sững người ra, sau đó hắn đi tới trước mặt Thu Thiển, ôm chầm lấy nàng vào lòng.
Chỉ là hắn vừa ôm vào thì Thu tỷ đã nở nụ cười xấu xa mà nói:
"Nói mấy câu hay họ là ngươi đã mắc lừa rồi à?"
Trong lúc nhất thời Chu Tự có chút kinh ngạc, hắn lại bị Thu tỷ gạt rồi.
Chỉ là khi hắn vừa định buông ra thì Thu tỷ lại ôm ngược lại hắn, nói thì thầm bên tai:"Chẳng qua ta chỉ nói mấy câu này với ngươi."
Chu Tự nghe vậy thì cũng trả lời trong vô thức:
"Ta cũng chỉ bị Thu tỷ lừa mà thôi"
"Êu.
Thu Thiển cười xấu xa:
"Sắp trễ giờ rồi kìa"
Chu Tự vừa tỉnh táo lại, hắn hơi sững sờ một chút, nhìn đồng hồ rồi tạm biệt Thu Thiển, khiến nàng cười phá lên.
Sau đó đóng cửa lại với gương mặt vui vẻ.
"Nguyệt tỷ, tối nay ta bỏ độc gì thì tốt đây?" "Hả?"
"À, ta nhầm, tối nay ta nên nấu món gì?" "Cá hấp, bò xào lăn"
Thư viện, Chu Tự vừa tới đã nhìn thấy mấy người Trình tỷ đang hỏi chuyện Tô Thi Dường như đang hỏi về Trí Giả và Bách Mạch Tiên Tử.
Sau đó nghe Vân Tiêu Tiên Tử nói lần sau có thể nào thêm mấy người bình thường vào nhóm trò chuyện hay không.
Chu Tự suy nghĩ trong vô thức, ai không bình thường chứ?
Nhưng đúng là hắn quen biết khá nhiều người, khi nào gặp được lại thêm vào sau.
Tốt nhất là có thể kéo tam lão bản theo, nàng khá nhiệt tình trong chuyện này.
Đợi Chu Tự ngồi xuống thì Vân Tiêu Tiên Tử lại tò mò mà hỏi:
"Ngươi thêm Trí Giả vào nhóm trò chuyện bằng cách nào vậy?" "Cầm điện thoại để hắn quét mã, thế là thêm vào được rồi"
Chu Tự giải thích nghiêm túc.
Vân Tiêu Tiên Tử nghe xong thì hoàn toàn tự bế rồi.
Làm gì có ai như thế chứ?
Người bình thường lấy đâu ra can đảm để đối phương tham gia vào nhóm trò chuyện chứ?
Đợi mấy người Trình tỷ đi rồi thì Chu Tự bắt đầu làm việc.
Hắn sắp xếp sách rồi đưa chúng lên giá.
Sau đó là ngồi ở quầy đọc sách.
Buổi trưa, Chu Tự nói với Minh Nam Sở ngồi ở đối diện:
"Dạo này nhị lão bản sao rồi?"
Minh Nam Sở sững sờ một chút, sau đó nâng lên cảnh giác mà nhìn về phía Chu Tự: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta nói một cách đơn giản nhé"
Chu Tự nhìn về phía Minh Nam Sở rồi hỏi rất nghiêm túc:
"Ngươi có thể cho ta mượn ít tiền không?"
Minh Nam Sở đờ đẫn vài giây, sau đó cũng trả lời chân thành:
"Chuyện này ngươi phải đi tìm tam lão bản, ta có một phương án để ngươi mượn tiền tam lão bản thành công" "Phương án gì cơ?"
Chu Tự hỏi lại ngay.
"Tam lão bản mặt mũi xinh xắn, nhưng những năng lực khác thì lại rất bình thường. Chỉ cần khen nàng thì nàng rất dễ cảm thấy lâng lâng. Cuối cùng ngỏ ý muốn mượn nàng ít tiền, nếu quá nhiều thì sẽ khiến nàng tỉnh táo lại từ trong cơn say. Ba trăm năm trăm là được rồi"
Minh Nam Sở nói.
1122 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận