Thư viện Đông Lâm, Chu Tự vừa định đi vào lại nhận được tin nhắn từ Đại Địa Thần Khuyển.
Hắn không vội xem mà vào quẹt thẻ trước, chờ hắn quẹt thẻ xong đã trông thấy Tam lão bản ngồi ở quầy hàng.
"Tam lão bản, sao hôm nay lại là người?"
Chu Tự hiếu kỳ nói.
"Minh Nam Sở đang trông ở quán thịt nướng, ta an vị ở trong này"
Vẻ mặt Tô Thi đầy vui vẻ mà nói.
"Minh Nam Sở ở quán thịt nướng thì ngươi vui cái gì?"
Chu Tự buồn cười hỏi:
"Ngươi sẽ không trông mong Nhị lão bản mời khách đấy chứ?"
"Đúng vậy"
Tô Thị cười nói:
"Minh Nam Sở tấn thăng Giai Linh lục phẩm rồi nên hôm nay đãi khách, để chúng ta gọi Nguyệt tỷ với Thu tỷ đến, hung hăng ăn hắn một trận.
"Tấn thăng nên mời khách?"
Vẻ mặt Chu Tự có chút hổ thẹn.
Theo lúc trước thì đây là chuyện tốt, đúng là nên chết thì không chết, tối qua hắn cũng tấn thăng Giai Linh lục phẩm.
"Khụ khụ"
Chu Tự ho nhẹ hai tiếng, che giấu vẻ chột dạ của mình:
"Vậy Tam lão bản tấn thăng cũng muốn mời khách sao?"
"Mời chứ, nhưng ta không sợ.
Tô Thi thoải mái nói.
"Ta vắng họp vài ngày, lại vô dụng như vậy, chắc chắn là người tấn thăng cuối cùng. Cho nên cũng được cười đến cuối cùng"
Chu Tự:
"..."
Tam lão bản thực sự quá tự tin về bản thân.
Còn hắn thì mặc cảm tự ti.
Hiện tại Tam lão bản không phát hiện hắn tấn thăng nhưng Nhị lão bản nhất định có thể nhìn ra.
Mời một bữa thì cần bao nhiêu tiền nhỉ?
Chu Tự hỏi một lát, loại chuyện này có phải có thể về nhà xin tiền không nhỉ?
Có hơi vô liêm sỉ.
Thảm quá rồi.
Nếu tối qua không tấn thăng có lẽ bản thân còn vui vẻ được lâu lâu nữa.
Còn có thể cọ mấy vị lão bản một cái.
Đuổi Tam lão bản đi, Chu Tự đến quầy rồi gửi tin nhắn cho Thu tỷ.
Nói tối nay Nhị lão bản mời khách.
Thu tỷ nói, Nguyệt tỷ tỏ ra rất hứng thú, lại được đi ăn ngoài.
Chu Tự thấy mấy lời này không đúng lắm, đây chẳng phải đang nói đồ ăn Thu tỷ làm không ngon sao?
Xong rồi, Nguyệt tỷ gặp nạn rồi.
Thế nhưng hắn cũng không quá để ý, dù sao thể chất của Nguyệt tỷ cũng tốt.
Mấy lần đều rất vui vẻ mà.
Lúc sau Chu Tự mới mở tin nhắn của Đại Địa Thần Khuyển.
Nhìn xuống mới phát hiện là do Hầu Trầm viết.
Hắn nói có một chuyện muốn thông báo, có liên quan đến Hắc Dạ tế đàn.
Hy vọng đêm nay có thể cho hắn một chút thời gian.
Thấy vậy Chu Tự có chút bất ngờ, vậy mà Hầu Trầm lại biết được chuyện của Hắc Dạ tế đàn.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn thấy Hầu Trầm đúng là người tốt, nhẫn nhục chịu khó.
Nếu hắn mà là người xấu thì còn người tốt nữa sao?
Nghĩ đến đây Chu Tự cũng không để ý nữa.
Sáng nay hắn bị Thu tỷ làm phiền, cả đầu đều là nàng, quên cả gọi điện cho lão cha.
Bây giờ sửa sang lại một chút, bớt chút thời gian gọi một cuộc điện thoại.
Hồ Khô Tịch.
Khắc nơi đều là tử khí, sinh vật không thể tồn tại được. Quanh thân có rất nhiều toà kiến trúc giống như có người sinh sống.
Thế nhưng những người ngẫu nhiên đi ra từ phòng ốc lại chính là những kẻ cơ thể khô kiệt, căn bản không giống người, như một cái xác không hồn.
Họ không có hy vọng, không thấy được ánh sáng.
Chỉ đành sống tạm bợ ở nơi này, hy vọng có thể kiên trì đến một ngày nào đó thần giáng lâm.
Họ không thể rời đi cũng không thể khiến cho thân thể chuyển biến tốt lên.
Có một số tiểu hài từ đã không thể lớn thêm từ lâu.
Bất kể là cơ thể hay là trí lực đều như vậy.
Đây là nỗi tuyệt vọng.
Không thể nhìn thấy một tia hy vọng nào hết.
Trước đây vài ngày, tế đàn có chút phản ứng, họ đều phấn khởi, thế nhưng...
Đều là giả.
Lúc này, ở trong một cung điện ở trung tâm.
Hầu Hằng ngồi trên vượng toạ cao cao, phía dưới có một số người.
Nói chuyện với Hầu Trầm, hắn thông báo cho những người phía dưới.
Quả nhiên, không ai dám duy trì.
Nhưng lại đồng ý lệ thuộc vào dân chúng nơi đất phong của Hầu Trầm đi thử.
Thế nhưng cần vạch rõ giới hạn.
"Ý của các ngươi đều như vậy?"
Hầu Hằng hỏi.
Số ít người phía dưới đều là huyết nhục khô cạn như nhau, giống như tang thi.
"Như vậy, dù có xảy ra vấn đề cũng không ảnh hưởng đến toàn vương quốc.
Một vị lão giả ở phía dưới nói.
"Vậy nếu muốn gia nhập cũng thêm gian nan vạn phần"
Một vị nữ tử thân thể hư thối lên tiếng.
"Nếu thực sự dễ dàng như vậy, chúng ta hà tất phải đến mức này?"
"Quốc sư, thời đại đã thay đổi rồi"
"Đó là đứa con của ngài, hiển nhiên ngài sẽ thiên vị hắn "Ngươi..."
Hầu Hằng nhìn những người ở phía dưới, nổi giận nói:
"Được rồi cứ vậy mà làm đi, vạch rõ toà thành kia đi. Đợi xem kết cục của họ. Lành hay dữ đều là chuyện của họ, đã chọn rồi thì đừng có hối hận.
"Đương nhiên sẽ không"
Quốc sư ngập tràn lòng tin mà nói.
Bên hồ Khô Tịch.
Một tòa thành tàn lụi cũ nát đứng ở đây sừng sững, gió lay động bốn phía, giống như có thể bao phủ tất cả mọi thứ ở đây bất cứ lúc nào.
Trong sân rộng, một đám thi thể mục nát đang ngồi đó, chúng nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, dưới những đám mây xám xịt, đón từng cơn gió mang theo mùi mục nát.
Thật ra chúng không thèm để ý hoàn cảnh nơi đây, cũng đã quen rồi.
"Chúng ta còn có thể sống bao lâu nữa?"
Trong quảng trường, có người hỏi.
"Ai mà biết chứ? Hôm nay chúng ta còn có thể động đậy, có lẽ mấy ngày nữa thôi chúng ta sẽ không thể làm gì được nữa"
Có người trả lời.
"Điện hạ đã đi ra ngoài rất lâu rồi, cũng không biết bao giờ mới quay lại"
Một vị lão giả thở dài nói.
1107 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận