"Ngươi nói bậy" Tiêu Diệp sợ run người:
"Thánh nhân đạo ta như nhật nguyệt cuồn cuộn, chúng ta kính sợ Thánh Tử như kính sợ môn chủ. Thánh Tử ra lệnh một câu, dù thịt nát xương tan chúng ta cũng không chối từ. Tà môn Ma Đạo các ngươi dám có gan nói xấu chúng ta à" Tiêu Diệp bị dọa cho mất hồn, đối phương mà nói thêm câu nữa, hắn sẽ muốn ra tay giết người. "Thánh Tử mạnh thế nào chúng ta rõ như ban ngày, chúng ta một lòng hướng về Thánh Tử. Lục Dục Giới thanh cao các ngươi có gan dạ sáng suốt, khác với Thập Nhị Tịnh Đường chúng ta, thề sống chết ủng hộ Thánh Tử Ma Đạo"
Long Bồng nói theo.
Nếu đánh nhau, họ cũng giữ vững lập trường.
Không đến mức chịu thiệt.
Long Ân Hồng kinh ngạc, rốt cuộc vị sư huynh này sao vậy?
Từ ngữ, cử chỉ kỳ quái thế.
Thập Nhị Tịnh Đường ủng hộ Thánh Tử thì được cái gì? Cũng đâu phải Ma Môn.
Với cả mặc dù nghe đồn Thánh Tử lợi hại, nhưng có thực sự mạnh vậy không?
Hoàn toàn không thể nào, dù sao hắn mới ngần ấy tuổi.
Thánh Nữ chưa tới ba mươi, Thánh Tử cũng chừng hai mươi.
Thế thì mạnh đến đâu được?
Họ hai mươi tuổi, cùng lắm là Đấu Giả thất phẩm, mạnh hơn thì gần như không có khả năng.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác hành vi của sư huynh Long Bồng có hơi điên rồi.
Chung Hổ nhìn xuống phía dưới tế đàn, lại nhìn một vài người khác mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
"Sư huynh sao thế?"
Bạch Cẩm nhích lại gần, đẩy Chung Hổ một cái rồi cười tủm tỉm nói.
"Sư muội, thu mị thuật của ngươi lại đi"
Chung Hổ nghiêm túc nói.
"Chậc chậc, sư huynh, sao ngươi phát hiện ra được vậy?"
Vẻ mặt tươi cười của Bạch Cẩm bỗng giật mình, có điều nàng không có ý muốn thu lại.
"Trò vặt này vô dụng với ta thôi"
Chung Hổ nhìn về phía võ đài rồi nói:
"Ta có dự cảm không tốt, Thánh Tử...có lẽ muốn biểu lộ ra thánh uy "Sao sư huynh cảm giác được?"
Bạch Cẩm nghi ngờ nói.
"Nơi Thánh Tử xuất hiện, có lần nào không trấn áp hết toàn bộ thanh âm? Bây giờ Lục Dục giới và Huyết Khấp Tông hoàn toàn không có lòng kính sợ, những người khác cũng chỉ đang khoanh tay xem kịch. Uy nghiêm Ma Đạo của ta bị tổn hại, Thánh Tử để yên được sao?"
Chung Hổ hỏi.
Không đợi Bạch Cẩm trả lời, Chung Hổ lại tiếp tục nói:
"Chuẩn bị tâm lý tốt vào, tránh bị Thánh Tử ngộ thương"
Bạch Cẩm bắt đầu cẩn thận.
Dù thế nào thì cẩn thận vẫn hơn.
"Đám Ma Tu các ngươi đúng là ầm ĩ không ngậm được mồm, không biết xấu hổ"
Người của Thập Nhị Minh Linh Môn lên tiếng châm chọc nói.
"Đến phiên ngươi nói chuyện à? Thập Nhị Minh Linh Môn là cái thá gì chứ?"
Tiêu Diệp trả lời, không hề khách sáo.
Cùng là Đạo Tu, người của Thiên Ảnh Tông lập tức muốn đứng ra nói chuyện thay cho Thập Nhị Minh Linh Môn.
Nhưng họ còn chưa kịp mở miệng, đã bị La Tiểu Phong gạt lại.
Không phải hắn sợ những người này, mà là..những người này cãi nhau về Hoàng Kim Môn Chủ.
Nói xấu Hoàng Kim Môn Chủ là không muốn sống nữa à?
Chọc đám người Tiêu Diệp, La Tiểu Phong muốn đi thì đi.
Chọc Hoàng Kim Môn Chủ...
Lên trời xuống đất đều không có đường sống, với cả vị kia cũng chẳng cần đích thân ra tay, tông chủ nhà mình cũng có thể đến trói hắn mang về.
Một kẻ đáng sợ như vậy, sư đệ sư muội của hắn còn dám nói xen vào hai câu?
Không muốn sống nữa đúng không?
"Sư huynh?"
Người kia ấm ức nói.
"Im miệng, Hoàng Kim Môn Chủ là người mà Thiên Ảnh Tông nho nhỏ như chúng ta chọc nổi ư? Bị diệt môn thì ngươi chịu trách nhiệm nhé?"
La Tiểu Phong trầm giọng gắt lên.
Đồng môn xung quanh nghe thế thì sợ muốn tè ra quần.
Diệt, diệt môn?
Nhìn xem họ cãi vã ầm ĩ, Chu Ngưng Nguyệt cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm vào trận pháp.
Có điều trận pháp nhanh chóng xuất hiện hồi đáp, nàng lập tức mừng rỡ nói:
"Tới rồi"
Tiếng nói không lớn, nhưng rất nhiều người vẫn nghe được, tiếng cãi vã ngay lập tức im bặt.
Họ đều muốn nhìn xem Hoàng Kim Môn Chủ kia có thể trở về được không.
Khi họ nhìn tới, phát hiện giữa không trung đúng là có xuất hiện gợn sóng.
Là chấn động không gian, ngay sau đó họ nhìn thấy một bóng người màu đỏ sậm như ẩn như hiện giữa không trung.
Tiếp theo chính là tiếng bước chân, truyền từng chút một từ trong không gian tới.
"Thế này là thế nào?"
Có người không hiểu hỏi.
"Nàng không trực tiếp bổ không gian ra, hình như đang chọc thủng bức tường không gian từng chút một, làm sao làm được vậy?"
Vân Tiêu Tiên Tử có vẻ kinh sợ.
Phải biết đối phương không phải thượng tam phẩm, cho dù là thượng tam phẩm cũng không thể tùy tiện hành tẩu trong hàng rào không gian như này được.
Miêu Thiên Nguyên cũng có hơi không thể tưởng tượng nổi, người này lại có thể chịu được áp lực của bức tường không gian.
"Không phải bảo người xuất hiện là Hoàng Kim Môn Chủ sao? Tại sao lại là màu đỏ sậm? Bình thường thì phải là màu vàng chứ.
"Không biết, sẽ không xuất hiện hung thú Viễn Cổ gì đó chứ?"
"Ta cũng cảm thấy thế, dường như có một loại khí tức rất hung tàn"
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bóng người đỏ sậm kia, hắn từ từ ngưng thực trong hư vô, giống như đang từng bước từ nơi xa tiến tới đây.
Từ hư ảo biến thành chân thực, thứ cảm giác quỷ dị này làm cho trái tim của tất cả mọi người ở đây không khỏi giật thót.
1099 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận