Rõ ràng giết Dạ Xoa không quan trọng bằng việc tu luyện rồi.
Bởi vì đi theo Thu Thiển tu luyện dưới cây Bất Tử thì chỉ cần tu luyện mấy tiếng là bằng với tu luyện nửa năm bình thường. Sau tết họ sẽ có cơ hội tấn thăng trung tam phẩm, đối với thế giới bên ngoài thì đây là một cơ duyên to lớn. Nhất là họ còn được ba vị cẩu trưởng lão chỉ điểm, việc này khiến họ tấn thăng càng thêm thuận lợi. Phải biết rằng ba vị cẩu trưởng lão đều là những người đã ở thượng tam phẩm nhiều năm liền, đi đâu mới tìm được những nhân vật như thế chỉ điểm cho chứ?
Ở đây, trừ Tô Thi ra thì những người khác rất khó tìm được nhân vật thượng tam phẩm chỉ điểm cho mình.
Mấy người Thu Thiển tiến vào tu luyện, Chu Tự lại nhàn rỗi không biết làm gì.
Lần này hắn phát hiện đúng là Ma Chủng nứt ra sẽ ảnh hưởng đến hắn, không thể nào luyện kích được, dùng đao cũng không được thuận tay cho lắm.
"Ma Chủng vô dụng thật, mới thế đã nứt ra rồi"
Chu Tự thở dài một hơi.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ một cú điện thoại, bảo rằng mình sẽ về muộn.
Trận chiến công thành tốn chút thời gian, cũng đồng nghĩa với việc thời gian tu luyện sẽ bị kéo dài.
Giờ ăn cơm cũng bị đẩy lùi về sau.
Mẹ rất dễ nói chuyện, nàng nói họ cũng vừa bắt đầu chuẩn bị, không cần vội vã.
Dễ nói chuyện như thế sao?
Chu Tự cảm thấy có chút ngạc nhiên, từ khi nào mà mình bảo về ăn cơm muộn lại không bị mắng nữa rồi?
Sao hôm nay lại bất thường như thế?
Hắn cảm thấy không ổn, lại gọi thêm một cú điện thoại nữa.
"Lại sao thế hả?"
Liễu Nam Tư hỏi.
"Mẹ, có phải hôm nay mẹ bị ai nhập rồi đúng không? Sao lại dễ dãi như thế chứ?"
Chu Tự hỏi.
Liễu Nam Tư ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng nàng nói:
"Có phải là ngươi trưởng thàh rồi nên có chút nuối tiếc vì lúc nhỏ không bị đánh đúng chứ?"
"A? Vậy thì không sao, ta cúp máy đây"
Chu Tự vội vàng cúp điện thoại.
Xem ra mẹ không bị ai nhập cả.
Có lẽ là do trong nhà có khách, không dám nổi nóng.
Hơn nữa người kéo dài thời gian là Thu Thiển, đương nhiên không thể nào hối thúc con dâu rồi.
Mà con gái cưng của họ vẫn còn ở đây.
Bởi vậy Chu Tự đạt được một đáp án, không phải Liễu Nam Tư dịu dàng với hắn mà là vì hắn còn dẫn theo hai con tin.
À không, ba con tin.
Còn cả tam lão bản nữa.
Một tỷ tỷ, một người không biết là tỷ tỷ hay là muội muội, còn có một vị hôn thê của hắn...à không, là thê tử.
Chạng vạng tối khoảng bảy giờ, mấy người Thu Thiển cũng đã sắp tu luyện xong.
Chu Ngưng Nguyệt đã buông sách xuống từ lâu, nàng vươn vai xoay người.
"Cuối cùng cũng đọc xong hết rồi. Chu Ngưng Nguyệt nói với vẻ vô cùng hào hứng.
Mấy cẩu xung quanh nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, cũng khó mà tin được.
Nhiều sách trận pháp như thế mà Chu Ngưng Nguyệt đã xem xong rồi ư?
Phải biết rằng sách trận pháp rối rắm khó hiểu, muốn đọc xong cũng không phải chuyện dễ.
"Nguyệt tỷ có thu hoạch được gì không?"
Chu Tự hỏi.
Hắn cảm thấy Chu Ngưng Nguyệt cố gắng như thế, đọc ngày đọc đêm, tốn biết bao nhiêu thời gian, bây giờ cũng là lúc nên đọc xong hết rồi.
Không có gì ngạc nhiên.
"Có chứ, ta cảm thấy ta đã chuẩn bị xong hết kết cấu của trận pháp, bây giờ ta muốn đi thực chiến xem sao. Mấy ngày nữa sẽ đi Từ gia Chu Ngưng Nguyệt nói với vẻ hưng phấn, sau đó nàng lấy quýt bóc một múi ra bỏ vào miệng, định chúc mừng một chút.
Chỉ là vừa cắn phải miếng quýt thì sắc mặt của nàng đã thay đổi.
Chu Ngưng Nguyệt đứng dậy một cách lạnh lùng, nàng đưa quả quýt cho Chu Tự rồi nói:
"Cho ngươi ăn, chúc mừng ta sắp tấn thăng Trận Linh ngũ phẩm một chút.
"Chua như thế à?"
Chu Tự nhận lấy quýt rồi ăn một múi, sau đó cả gương mặt hắn đều nhăn nhúm lại.
Đợi Thu Thiển tu luyện xong xuôi thì hắn đưa quýt cho tam lão bản:
"Tam lão bản, Nguyệt tỷ mời ngươi ăn này, nàng nói chúc mừng nàng sắp tấn thăng Trận Linh ngũ phẩm"
"Chua thế à?"
Tô Thi nhận quýt rồi hỏi với vẻ tò mò.
Bình thường mà nói thì Chu Tự sẽ ăn hết chứ không cho nàng.
Sau đó Tô Thi cũng thử một múi quýt, rồi nàng không thể nào ăn tới miếng thứ hai.
Điều này khiến những người khác cảm thấy có chút kỳ quái.
Chỉ là quýt mà thôi, có thể chua tới cỡ nào cơ chứ?
Vì tò mò nên mỗi người đều ăn một múi.
Cuối cùng bọn người đều im lặng trầm tư dưới cây Bất Tử, vì quýt chua tới nỗi khiến họ nghi ngờ cuộc sống.
Thu Thiển cũng ăn, nàng nói:
"Nguyệt tỷ có lấy nhầm quýt thành chanh không đấy?"
"Ta cũng không phải là tiểu hài tử tám tuổi, chẳng lẽ không phân biệt được chanh và quýt à? Ta không phân biệt được thì không nói làm gì, chẳng lẽ các ngươi còn không phân biệt được ư?"
Chu Ngưng Nguyệt ăn táo xanh mà nói.
Mọi người:
"..."
Chu Tự không để ý tới Nguyệt tỷ nữa, hắn tới trước Từ Từ rồi hỏi:
"Từ đại ca, Không Gian Chi Pháp của ngươi có học được không?"
"Của ta là thiên phú, không học được đâu.
Từ Từ lắc đầu.
"Vậy có cách nào học được thứ gì tương tự không?"
Chu Tự lại hỏi.
"Học Không Gian Chi Pháp?"
Từ Từ cảm thấy Chu Tự đi hỏi cha mẹ hắn là được rồi, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời:
"Ta nhớ là lần này giải thưởng thi đấu của nhà ta, giải nhất có Không Gian Chi Pháp. Nghe nói đã được sắp xếp hợp lý, học rất dễ"
Chu Tự gật đầu rồi nói:
"Bọn ta đi tham gia thì có đúng quy tắc không?"
"Có lẽ là đúng đấy.
Từ Từ đeo kính nhìn rất nhã nhặn, hắn nhìn Chu Tự rồi gật đầu nói.
Nhưng lại nghĩ thầm trong đầu rằng, không đúng cũng phải đúng.1131 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận