"Chẳng có vì sao cả"
Chu Tự đứng trên cao, hắn nhìn xuống dưới nói với giọng bình thản:
"Chỉ vì lúc đó ta vẫn chưa ra đời"
Bóng đêm chạy toán loạn không ngừng.
Cuối cùng vực chủ vẫn không thể nào chống cự với ánh nắng chiếu rọi.
"Đúng là ngươi đã vượt xa những gì ta tưởng tượng, nhưng ta không tán đồng lực lượng của ngươi. Ta cảm thấy một kiếm kia càng có lực uy hiếp hơn Thiên Đế nhìn thoáng qua Chu Tự rồi nói:
"Điểm cuối của đạo cũng có nghĩa là đạt tới cuối cùng. Con đường của ngươi rất có thể sẽ dừng tại đây. Mà chúng ta sắp rời khỏi cảnh giới này, ngươi theo kịp không? Nhưng ta vẫn hi vọng sau khi chúng ta trở về vẫn có thể gặp lại ngươi "Đương nhiên"
Chu Tự không hề do dự mà đáp ngay.
Chỉ là sau câu đương nhiên vẫn còn vài chữ, không bao giờ gặp lại.
"Hi vọng đến lúc đó ngươi vẫn có được khí thế vô định như hôm nay"
Thiên Đế nở một nụ cười lạnh lùng.
Hắn vừa dứt lời thì bóng dáng của hắn cũng triệt để tiêu tán, hai vị kia cũng vậy.
Mà vực chủ bắt đầu co rút.
Như là muốn biến thành vùng sâu thẳm tầm thường.
Quang mang trên người Chu Tự cũng theo đó rút lui.
Ngay lúc vực chủ sắp bị hủy diệt, những thứ trên người hắn cũng đang dần tản đi.
"Kết thúc rồi"
Hắn đáp xuống bên cạnh Lý Lạc Thư rồi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Chân nhũn cả ra.
Công lực ngàn năm thiêu đốt hầu như không còn, thiêu đốt cả thể lực của hắn.
Lần này hắn phát huy vượt xa bình thường.
Chu Tự có thể cảm nhận được, vừa rồi thiết luật lại đến.
Dường như nó còn hô to một tiếng, nhân loại ngu xuẩn, để ta tới giúp ngươi một tay.
Chính là cảm giác này, không sai.
Sau đó nó lại đi rồi.
Lần này không phải chê hắn yếu.
Dường như nó cảm thấy không hợp với hắn.
Vì sao thế?
Chu Tự không biết được, dù sao cảm giác không giống như, dường như hắn muốn triệu hoán thiết luật đã dễ hơn trước rồi.
Đương nhiên hắn cũng chẳng cần thiết luật làm gì.
Hắn của hôm nay đứng ở thời đại thần thoại đã rất mạnh rồi.
Có thể làm được rất nhiều chuyện.
"Đại ca quả nhiên là Thần Nhân, mới một chưởng đã diệt được Tam Hoàng"
Lý Lạc Thư kính nể nói.
"Vẫn là Kiếm Đạo của đại ca lợi hại, sáng chói vô biên, khí thế kinh người. Ta còn nhìn thấy một kiếm xuyên qua cổ kim kia.
Chu Tự khoác bả vai Lý Lạc Thư và nói.
Đi không nổi nữa rồi, chỉ có thể dựa vào Lý Lạc Thư.
"Đó chỉ là hoa rớt hào nhoáng thôi, thật ra cũng không tính là gì?
Lý Lạc Thư khiêm tốn nói.
"Cái kia của ta mới không tính là gì, chả sáng chói chút nào, quá cùi bắp, cũng chỉ gãi ngứa được Tam Hoàng, đối với những người khác cũng không quá được. Chu Tự vẫn cảm thấy hiệu ứng đặc biệt càng rõ ràng càng tốt.
"Lại nói tiếp, hình như bọn họ không dựa vào cái này để trở về này, sau khi bọn họ trở về nhất định có thể tiến thêm một bước. Lúc đó, chúng ta hẳn là không phải đối thủ của bọn họ"
Lý Lạc Thư có chút lo lắng nói.
"Không có gì đáng lo ngại"
Chu Tự bình thản nói:
"Chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Loại người này trở về chắc chắn không đến phiên chúng ta quản. Không phải phía trên chúng ta còn ba người đã cao tuổi sao? Tam Hoàng trở về là chuyện của bọn họ, không liên quan đến đóng chúng ta"
"Cũng thế thôi"
Lý Lạc Thư gật đầu, sau đó khó hiểu nói:
"Bọn họ hình như cũng chưa già đâu. "Chưa già?"
Chu Tự kinh ngạc:
"Ngươi nghĩ lại xem, bọn họ là người của thời đại trước, bao nhiêu tuổi? Nếu muốn tính toán cũng không tính được, tại sao không ai gọi bọn họ là lão bất tử chứ? Bởi vì bọn họ là người cùng một thời đại, tất cả đều đã chết.
Nhưng già mới có con, cho nên mới cảm thấy bọn họ còn trẻ.
"Nghĩ vậy hình như cũng đúng"
Lý Lạc Thư gật đầu:
"Nhưng nói bọn họ như vậy, hình như không được tốt lắm?"
"Không sao, dù sao bọn họ cũng không nghe được, trời biết đất biết ngươi biết ta biết.
Chu Tự bình thản nói.
Mà tại Biên Giới thành.
Thu Thiển nhìn bóng đen nhỏ bé trên bầu trời, hai tay che mặt, cảm giác nghe không nổi nữa.
Xong rồi.
Mình phải thủ tiết.
Nguyệt tỷ há to miệng, sau đó kéo Thu Thiển xuống:
"Thu Thiển, nhà các ngươi xong rồi.
"Là nhà của chúng ta.
Thu Thiển lập tức nói.
"Rõ ràng là nhà các ngươi, vợ chồng các ngươi là người một nhà, không liên quan đến ta"
Chu Ngưng Nguyệt lập tức phủi sạch quan hệ.
Thị trấn Thanh Bắc.
Chu Nhiên ngồi trên ghế, cầm dao nhà bếp thường xuyên dùng và mài trên đá mài. Mài hai cái rồi lại nhìn lưỡi dao.
"Ngươi nói xem, lúc con trai đang đi học, có phải không ít lần nói xấu ta đúng không? Dù sao hắn cũng thường xuyên bị ta mắng"
Liễu Nam Tư tò mò nói.
"Chắc là thế"
Chu Nhiên tiếp tục mài dao.
"Cuối tuần sau gọi hắn về rồi hỏi thử xem sao"
Liễu Nam Tư cười nói.
"Ùm."
Chu Nhiên gật đầu.
Lý Cảnh Sơn ở Quan Hà Phong cười lạnh.
"Ta cuối cùng cũng biết ai dạy hư Lạc Thư rồi.
"Có thể là sư đệ chỉ nói đùa thôi? Khụ khụ."
Mãn Giang Hồng nhỏ giọng nói.
"Có khả năng đây là lời nói thật không?"
Hình Ngọ hỏi.
Sau đó Lý Cảnh Sơn và Hồng Nghê nhìn qua.
Chốc lát.
Hình Ngọ quỳ dưới tán cây, hai tay giơ cao, roi gai nằm trên tay hắn.
Tô Trần ở phía sau núi ngược lại cũng không để ý lắm.
Chỉ là cảm khái người có con trai, hiện tại chắc cũng đang phiền lòng.
May là hắn chỉ có một đứa con gái.
1128 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận