"Nhìn sắc mặt của ngươi xem, người trẻ tuổi phải biết khống chế bản thân Mấy người Chu Tự vừa vào đã gặp Trí Giả.
Mà Trí Giả bước lên trước đáp lời với Chu Tự đầu tiên.
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta không gặp lại"
Chu Tự chắp tay cáo từ Trí Giả.
Hắn không hề có chút ý muốn nói chuyện với Trí Giả.
"Ha ha ha."
Trí Giả nghe vậy thì cười ha hả.
Giống như là trước giờ hắn luôn ăn trái đắng, bây giờ cuối cùng cũng thắng lại một ván vậy.
"Đúng rồi, nếu như vượt qua thì các ngươi vẫn có thể tới hỏi ta, chúng ta sẽ gặp lại"
Chu Tự:
"..."
Không thèm nhìn đến trí giả, Chu Tự đến chỗ phó bản. Họ lại vào trong Băng Thiên Tuyết Địa lần nữa, phía trước có mấy con sói tuyết đang lại gần.
"Đứng vào vị trí, bảo mẫu lùi về sau, đánh tàn phế xong đừng giết vội, pháp sư kiểm soát, đợi đánh tàn phế toàn bộ xong rồi cùng giết"
Minh Nam Sở lặp tức dặn dò nói.
Chu Tự không nói nhiều, liền mở kim quang thần chú, dẫn đầu xông lên trước. Nhưng mới vừa đi được hai bước đã bị Thu tỷ kéo lại.
"Ngươi từ từ đã, dùng cách kéo co để luyện tay đi Thu Thiển nói.
"Ừm, lỡ như ngươi không kiểm soát tốt, trực tiếp dùng công lực thâm hậu, thì toàn bộ chúng ta xong đời rồi.
Chu Ngưng Nguyệt cũng không tán thành để Chu Tự ra tay, hắn quá điên khùng.
Cảm thấy bị coi thường, Chu Tự không muốn đứng nguyên tại chỗ, chuốc lấy ánh mắt như nhìn đồng loại của Tô Thi.
"Tam lão bản vươn tay ra một chút.
Chu Tự nói.
"Ha?"
Tô Thị vươn tay ra theo bản năng. Nhưng vừa vươn tay ra, cổ tay của nàng đã bị Chu Tự tóm lấy, sau đó soạt một tiếng bị ném đi.
"Ấy?"
Tô Thi thộn mặt rồi kêu lớn.
Kim quang thần chú mở ra theo đó. Bành một tiếng, Tô Thi bị đập mạnh lên đầu một con tuyết lang, cả người lẫn sói đều bay ra xa.
Soạt một cái, một người vàng chạy đến chỗ họ với tốc độ nhanh quái dị.
"Chẳng nói ngoa, chứ năng lực thu hút dã quái của Tô Thi đúng là không tệ.
Chu Ngưng Nguyệt không thể không cảm khái.
Hàn Tô gật đầu công nhận, trước kia đều do Tô Thi thu hút dã quái. Thu Thiển có chút cảm khái, Tô Thị có dung mạo xinh đẹp như vậy, ai lại nỡ ném nàng như vậy? Nghĩ kỹ lại, hình như những người này đều miễn dịch với dung mạo xinh đẹp. Nhìn lâu nên thành quen rồi chăng?
Nàng nhìn Chu Tự, cảm thấy mình nhìn Chu Tự sẽ không thành quen như vậy, lúc nào cũng muốn ngồi bên cạnh hắn.
"Thu tỷ?"
Chu Tự thấy Thu tỷ ngẩn ngơ, liền gọi hỏi.
"Làm sao?"
Thu Thiển lấy lại tinh thần hỏi.
"Thu tỷ đang nghĩ gì thế?"
Chu Tự đi đến bên cạnh Thu Thiển hỏi, để dã quái cho những người khác. Người nào cũng thấy hắn vướng tay vướng chân, chỉ sợ hắn phát điên. Nhất là Tô Thi chạy về, cảm thấy hắn lại bắt đầu mở nhân cách khác rồi. Đều là anh chị em thân thiết, mình đâu có đến nỗi?
"Ta đang nghĩ ở bên nhau lâu rồi, liệu sẽ có lúc không còn chút cảm giác nào không"
Thu Thiển hỏi.
"Không biết, nhưng ta cảm thấy nếu không có Thu tỷ, chắc chắn sẽ rất buồn"
Chu Tự trả lời, dừng một chút hắn lại đứng bên cạnh Thu tỷ tiếp tục nói:
"Dù sao ta luôn có cảm giác với Thu tỷ Thu Thiển nở nụ cười xấu xa, nhưng không nói gì. Họ cũng không ra tay, chỉ nhìn những người khác ra tay. Dưới sử chỉ huy của Minh Nam Sở, cuối cùng mấy con sói tuyết bị họ giải quyết nhanh gọn điêu luyện, sau đó rơi xa một số trang bị và một số chai thuốc.
"Phó bản mà cũng rơi ra thật hả?"
Minh Nam Sở kinh ngạc nói.
"Có thể mang ra ngoài không? Nếu có thể mang ra ngoài, có phải chúng ta bị thiệt không? Nếu thiết lập độ mạnh lên giai linh lục phẩm, có phải có pháp bảo và đan dược lục phẩm không?"
Tô Thi hỏi.
"Lục phẩm thì ngươi đánh hay ta đánh?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Chu Tự đánh, chúng ta xem là được.
Tô Thi lại nói.
Hàn Tô đẩy kính có lòng tốt nói:
"Đến lúc đó ngươi bị ném vào thì không về được nữa đâu.
Tô Thị:
"..."
Những người này đang trò chuyện, Chu Tự cũng không để ý. Hắn nhìn về phía trước, trên Băng Thiên Tuyết Địa này, không chỉ có đồng bằng tuyết mà còn có núi tuyết. Phía trước họ là một tòa núi tuyết khổng lồ. Bản sao phe phản diện chắc hẳn ở trong này.
"Môi trường kém quá, vậy mà không có trạm tiếp tế"
Minh Nam Sở cảm thấy thiết kế nơi này không được tốt lắm.
"Nên cho thêm một điều, ở đây có không ít dã quái"
Hàn Tô nhắc nhở nói.
Lúc này trước núi băng có một đàn gấu trắng xông đến. Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm đàn gấu trắng đó, rơi vào trầm tư, nàng hỏi:
"Nơi này có thể bắt thú cưng không?"
Chu Tự:
"..."
Ngươi muốn thì đi tìm cha mẹ đi, có cái gì mà không thể bắt được? Nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời một câu.
"Vậy thì phải đi tìm xem có trứng thú cưng hay không, dã quái bình thường thì không bắt được.
Một lát sau, Toàn bộ gấu trắng chết dưới tay Chu Ngưng Nguyệt, nàng bắt đầu tìm kiếm hang ổ gấu trắng khắp nơi. Sự thật chứng minh, dã quái bên ngoài không có hang ổ.
"Có thể chúng không mua nổi hang ổ, cho nên mới độc thân? Ta thường nghe người ta nói vậy.
Tô Thi thử giải thích.
Chu Tự:
Mình vừa mới tốt nghiệp làm sao mua được nhà chứ? Sau đó hắn nói sang chuyện khác:
"Nói ra thì Thần Cổ Lộng Huyền Hư tạo ra phó bản này có ý nghĩa gì không?"
"Trêu đùa người khác chăng?"
Thu Thiển trả lời.
"Gặp được đại boss sẽ biết, có lẽ có manh mối lớn. Hơn nữa chẳng phải hắn chôn rất nhiều bảo vật à? Có lẽ một thứ trong đó sẽ ở nơi này.
Chu Ngưng Nguyệt lau trái cây cắn một miếng nói.
1088 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận