Khẩu khí này làm mấy người Dư Đa có chút phẫn nộ, nhưng trước khi họ mở miệng, một giọng nói vang vọng từ bốn phương tám hướng truyền tới:
"Tín đồ thần Quang Minh, thật cuồng vọng"
Lời nói vừa dứt, một vệt kim quang từ trời cao phóng xuống.
Quang mang tan hết, Chu Tự sừng sững giữa không trung nhìn qua tín đồ thần Quang Minh ở đối diện.
Vừa rồi hắn nhìn thấy đối phương mang theo mặt nạ, lập tức đòi Nguyệt tỷ mặt nạ.
Mặt nạ có đặc hiệu, cho nên hắn đi dần tới Nhật Nguyệt phong, đỡ phải bay tới.
Dư Đa và Minh Nhược Xuyên hơi kinh ngạc, không nghĩ tới hôm nay cũng có người tới đây quyết đấu.
Người bên ngoài cũng khó hiểu.
Tín đồ thần Quang Minh nhìn qua Chu Tự, bình tĩnh nói:
"Qua nhiều ngày như vậy, ngươi nghĩ kỹ lại mình chưa, đã hiểu rõ mình sai ở đâu chưa? Ta không nhằm vào những người khác, tại sao lại nhằm vào ngươi, ngươi suy nghĩ rõ ràng chưa?"
"Tín đồ thần Quang Minh đều hỏng não giống ngươi sao?"
Chu Tự cười hỏi lại.
"Xem ra ngươi vẫn không biết tội, thế nhân đều có tội, chỉ có gia nhập Quang Minh, để cho chủ của ta lấy quang minh chiếu rọi thân ngươi, mới có thể giúp ngươi thanh trừ tội nghiệt trên thân.
Tín đồ thần Quang Minh nhìn chằm chằm Chu Tự, cũng không để Chu Tự mở miệng, mà đưa tay ngưng tụ một cây quyền trượng, sau đó quang minh chiếu rọi:
"Thần nói, quang minh sẽ chiếu rọi mọi tội lỗi"
Giọng của tín đồ Quang Minh truyền đến.
Quang huy vô tận chiếu ra từ trong quyền trượng, thần thánh, ôn hoà, lại còn có to lớn không gì sánh được.
Không chỉ có thứ này, quanh thân hắn còn có lượng lớn thân lực.
Uy thế mãnh liệt này, trấn áp cả hai người Dư Đa vừa mới quyết đấu.
Quang minh chiếu rọi họ giống như đang cắn nuốt tất cả.
Dường như tất cả linh thú đều không thể chống lại được Quang Minh chi Thuật này, như đang thừa nhận tội lỗi của bản thân.
Dư Đa cả kinh, rốt cuộc đây là thứ thực lực đáng sợ gì vậy?
Minh Nhược Xuyên cũng kinh ngạc với sự hùng mạnh của đối phương, không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy ánh sáng vạn vật cũng như đang hết lòng ủng hộ đối phương.
Chỉ cần có ánh sáng thì đó chính là sân nhà của đối phương.
Dù linh thú của hắn có hăm hở phản kháng lại nhưng chẳng thể làm được gì hết.
Lớn mạnh.
"Ánh sáng của chủ ta sẽ chiếu rọi hắc ám trong lòng các ngươi, để các ngươi nhận rõ tội lỗi của bản thân. Thừa nhận bản ngã chân thật nhất, quỳ gối trước chủ ta, thành kính sám hối đi Lời vừa dứt, ánh sáng rực rõ của thiên địa như hội tụ quanh thân hắn.
Khí tức đã vượt qua tam phẩm nghiền ép hết mọi thứ quanh thân.
Tất cả mọi người đều cúi đầu như đang thành tâm sám hối.
Đúng vậy, ánh sáng này soi rọi tứ phương tám hướng.
Dù những người vây xem đều chịu ảnh hưởng.
Phải đối mặt với quang mang hùng vỹ như vậy khiến họ cảm thấy như đang bị đối phương chèn ép mọi mặt.
Chu Ngưng Nguyệt cau mày, vô số ký hiệu hiện lên quanh thân nàng, che chắn hào quang ở bên ngoài.
Thế nhưng một Trận Linh ngũ phẩm như nàng mà muốn ngăn hoàn toàn tác động là chuyện không dễ dàng.
Sau đó, bộ đồ gấu nhỏ che phủ toàn thân.
Như vậy có thể ngừa được rồi.
"Đây thực sự là cường giả tam phẩm sao?"
Hàn Tô nghi hoặc nói.
Nàng vừa mới tiến vào trung tam phẩm, với nàng, thượng tam phẩm như một đám mây mù mịt.
Sự cường đại của đối phương thì nàng có thể cảm nhận được, chỉ là không biết được sẽ lớn mạnh đến nhường này.
"Theo lý, quả thực hắn có thực lực của tam phẩm nhưng quanh thân hắn có rất nhiều tín đồ quang mình đồng cấp thêm vào vì hắn. Cho nên lúc này thần thuật của hắn đã đạt tới nhị phẩm rồi. Dù là dư âm cũng không dễ chống lại."
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cây.
Chờ đến khi mọi người nhìn qua thì thấy một vị nữ tử xinh đẹp mặc quần áo hiện đại, đeo kính Rầm.
Nàng nhìn mọi người rồi nói tiếp:
"Dù sao hắn cũng không phải là nhị phẩm thực sự, nếu không các ngươi trốn cũng không thoát Vẻ mặt mọi người đầy kinh ngạc, họ cũng không biết nữ tử này.
Thu Thiển thấy vậy có chút kinh ngạc, nói:
"Bách Mạch tiên tử?"
Chu Ngưng Nguyệt cũng nhận ra, không ngờ lại là Bách Mạch tiên tử mở tiệm hàng ở ngoại thành Thần Vực.
Chỉ là trang phục này khác xa ngoại thành Thần Vực.
"Đã lâu không gặp, nghe nói các ngươi muốn quyết đấu nên ta tiện tới đây xem"
Bách Mạch tiên tử cười chào hỏi, sau đó nhìn về phía Hàn Tô:
"Ngươi tên gì?"
"Hàn, Hàn Tổ"
Hàn Tô cúi đầu trả lời.
Bách Mạch...Nàng thuộc về Bách Bạch Nhất Mạch của Tiên Vân Các.
Bách Mạch tiên tử này có phải có quan hệ với Bách Mạch Nhất Mạch của các nàng hay không?
"Nghe nói ngươi mới Đấu Giả thất phẩm đã có thể mở Bách Vạn Linh Phù Trận?"
Bách Mạch tiên tử có chút hứng thú, hỏi.
"Là do may mắn, lại thêm Thánh..Lại nhờ có Nguyệt tỷ chỉ bảo về trận pháp"
Hàn Tô giải thích.
Vốn nàng định nói là Thánh Nữ nhưng lại sợ bại lộ nên vội sửa lời.
"Tăng ngươi thứ này.
Một khối ngọc bội được ném vào tay Hàn Tổ"
"Giữ lại là được, bất kể là kẻ nào trong tông môn của ngươi cũng phải nể cái ngọc bội này"
Dừng một chút, nàng lại bổ sung một câu:
"Phải là cường giả.
Trông thấy miếng ngọc bội màu xanh đậm, Hàn Tô cảm thấy bên trong ẩn chứ một loại lực lượng khác biệt.
"Đại lão bản thăng cấp rồi sao?"
Tô Thi chạy tới với vẻ mặt đầy hâm mộ, nói.
"Lại nói, người của các ngươi định phản kích thế nào đây?"
Bách Mạch tiên tử có chút tò mò nhìn về phía Thu Thiển.
"Không biết"
Thu Thiển lắc đầu.
Mỗi lần họ đều xem Chu Tự phản kích.
Dù sao tình trạng của Chu Tự thế nào, nàng và Nguyệt tỷ hoàn toàn không hiểu.
Bách Mạch tiên tử:
"..."
Tu chân giả bây giờ đúng là lỗ mãng.
1123 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận