"Nếu môn chủ thoái vị, vậy Ma Môn phải nghe theo ai?"
Ma Kiếm Không Minh tiếp tục hỏi.
"Điều này rất phức tạp, nhưng theo lý thuyết hẳn là Ma Đạo Thánh. ."
Nghĩ tới đây Tư Yên tiên tử sửng sốt một chút, nhìn về phía Môn chủ Hoàng Kim Môn đã trở lại vị trí của mình, hoảng sợ nói:
"Là...là hắn?"
Sau đó nàng nhớ tới cô bé kia, vậy đó không phải chính là Thánh Nữ ư?
Trời ạ, Tiêu Diệp sư huynh lấy gan ở đâu ra thế.
Thấy vậy, Ma Kiếm Không Minh cũng không nói thêm gì, đều hiểu rồi phải không?
Lời đồn về Thánh Tử Ma Đạo cũng không phải giả, chỉ một chút bất cẩn tất cả mọi người đều phải chết.
Ai cũng đừng mong sống sót.
"Tại sao ta cảm thấy Tiêu Diệp này không bình thường lắm, rõ ràng hắn bị thương rất nặng, lại không ngừng lặp lại hắn không đau đớn chút nào, dù lợi hại nhưng làm cho ta có cảm giác là kiểu quật cường của trẻ con"
Vân Tiêu tiên tử có chút hiếu kỳ, nàng vẫn không hiểu lắm.
"Nghe nói Ma Môn Tiêu Diệp trước kia đã gặp qua môn chủ Hoàng Kim Môn này, khi đó môn chủ Hoàng Kim Môn ở ngay trước mặt hắn hỏi một cường giả có phải rất thống khổ hay không. Xuất phát từ một loại lòng tốt nào đó, vị môn chủ Hoàng Kim Môn này quyết định giúp đối phương thoát khỏi thống khổ"
Trình tỷ nhìn qua Vân Tiêu tiên tử nói:
"Ngươi đoán hắn đã giúp thế nào?"
"Dùng Trì Dũ Thuật ư?"
Vân Tiêu tiền tử hỏi.
"Là dùng đan dược sao?"
Nịnh Mông tiên tử tò mò hỏi.
"Đều không phải"
Trình tỷ cúi đầu nói:
"Hắn ở trước mặt Ma Môn Tiêu Diệp dùng một quyền đánh cường giả tam phẩm đó thành thịt nát.
Nghe vậy những người khác đều giật mình, điều này có chút không bình thường.
"Vậy nên, ngươi nghĩ rằng Tiêu Diệp dám nói hắn thống khổ sao?"
Trình tỷ hỏi ngược lại.
Mấy người nói không ra lời.
Môn chủ Hoàng Kim Môn này có chút nguy hiểm nha.
Trận này đánh rất nhanh, cũng rất quỷ dị, duy nhất cảm giác chính là Hoàng Kim Môn đánh Ma Môn giống như đang chơi đùa vậy.
Hoàng Kim Môn này có chút lợi hại.
Chu Tự ngồi tại chỗ, dự định nhìn những người khác tranh đấu.
Không phải ai cũng muốn đánh với họ.
Tam trưởng lão Từ gia Từ Thiên Phong cảm thấy có chút không khống chế được Thập Nhị Chi Trụ Chiến.
Hoàn toàn không hiểu nổi có chuyện gì với mấy người này, vì sao Ma Môn cứ thế mà bỏ qua?
Mà Từ Tuyền đã sớm bị doạ chết rồi, Thánh Tử Ma Đạo còn đáng sợ hơn cả dự đoán.
Do dự một chút, hắn cũng không nhắc nhở Tam trưởng lão, cứ thế này đã, nếu không sẽ dễ xảy ra tai hoạ.
Nếu có gì bất thường thì sẽ nhắc sau.
Bây giờ nếu có thể vận hành bình thường thì cứ vận hành bình thường đi.
Lúc này một vị tiên tử Từ gia hạ xuống lôi đài, nàng có chút khẩn trương nhìn xung quanh nói:
"Tại hạ Từ gia Từ Thanh Thanh, tu vi Đấu Giả thất phẩm, muốn cùng chư vị lĩnh giáo vài chiêu"
Ở đây không có kẻ yếu, Từ Thanh Thanh ở Từ gia không tính là kém, nếu không cũng sẽ không ở nơi này.
Thế nhưng những người khác có thể càng mạnh hơn.
Khẩn trương là không thể tránh được.
"Thanh Thanh thực lực nha đầu này không tệ, dù thua có lẽ sẽ không quá khó nhìn"
Từ Tuyền ở xa nói.
"Lần này những người tới đây thật sự đều không hề yếu, nếu không Thanh Thanh nha đầu này có thể sẽ thắng.
Chỉ là không biết ai sẽ xuất thủ"
Từ Cư Cừu có chút lo lắng.
Vì họ phát hiện những người tới lần này đều không đơn giản.
Giá mà Thiên Vân Y Y, Dao Di Thiên Nữ, Long Ân Hồng, đều tới rồi.
Họ cũng đều là thiên chi kiêu nữ.
Đương nhiên, Thánh Tử Thánh Nữ Ma Môn mà tới, họ cũng chẳng nói được gì.
Lúc này một vị nam tử trẻ tuổi của Lục Dục giới hạ xuống lôi đài, mặt hắn có hỏa diễm ấn ký, như là một đám nộ hoả.
Lúc nhìn thấy người này, lông mày Từ Tuyền nhíu chặt:
"Sao lại là hắn? Đây không phải là bắt nạt người khác sao?"
Từ Cư Cừu cùng Từ Cư Thiên cũng không khỏi lo lắng.
"Lục Dục giới, Nộ giới Diêm Lượng, đặc biệt đến để lĩnh giáo Từ gia Hư Không Sách"
Diêm Lượng vừa cười vừa nói.
Hắn nhìn qua Từ Thanh Thanh, không có chút khẩn trương nào.
Hư Không Sách của Từ gia là công pháp đặc hữu của Từ gia, là một loại lực lượng của huyết mạch.
Vạn pháp xuất thủ đều có một loại đặc hữu hư không lực lượng.
Nghe đồn đã cường đại lại thần bí, tu luyện sâu thêm càng có năng lực kinh thiên động địa.
"Không phải là có chút ức hiếp người khác sao?"
Long Bồng cảm khái nói với những người bên cạnh.
"Dù sao cũng là chủ nhà, nể mặt một chút là điều nên làm, nhưng Lục Dục giới lại không hề nể mặt"
Long Ân Hồng lắc đầu thở dài.
Chỉ có thể chúc cô bé này may mắn.
Lục Dục giới Diêm Lượng, thiên kiêu thời đại mới, trong những người cùng cấp có lẽ không ai có thể địch lại được.
Hiện tại hắn tới đây, đại khái là muốn danh chấn tứ phương.
Từ Thanh Thanh không hề biết hắn, nhưng nàng sẽ dốc hết toàn lực.
Sau khi bắt đầu, nàng đánh ra một chưởng, hỏa diễm khổng lồ quét về phía đối phương.
Thấy vậy hai ngón tay của Diêm Lượng làm thành kiếm, trực tiếp chém ra.
Chỉ là trong nháy mắt khi hoả diễm bị chém tan cũng không hề thấy Từ Thanh Thanh đâu.
Hắn ngược lại cảm thấy phía sau có uy hiếp.
Không quay đầu lại, nghiêng người tránh né, lúc này một thanh kiếm đúng lúc chém xuống.
"Ồ?"
Diêm Lượng có chút hào hứng, không cho đối phương cơ hội lùi lại, hắn nắm chặt lấy tay của đối phương rồi xuất ra nộ ý.
Rống!
Nộ ý như núi lửa phun trào đánh bay Từ Thanh Thanh ra ngoài.
Trong lúc bay ra còn phun một ngụm máu tươi.
Thấy vậy Diêm Lượng đuổi theo bồi thêm một cước.
1161 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận