"Chu Tự."
Đột nhiên tiếng gọi mơ hồ vang lên trong lòng Chu Tự.
Tiếng gọi này vừa mơ hồ vừa bình thường, như một tiếng gọi tự nhiên lại nghe như ảo giác. Nhưng tiếng gọi này lại khiến hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước. Thực sự là ảo giác ư? Chu Tự bắt đầu kiểm tra xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì.
Giọng nói lại xuất hiện lần nữa, vẫn là tiếng gọi mơ hồ đó.
"Chu Tự."
Nghe vậy, Chu Tự xoay người xung quanh, vẫn không nhìn thấy thứ gì.
"Chu Tự Giọng nói bắt đầu lớn hơn, trở nên rõ ràng.
"Chu Tự.
Lúc này giọng nói mang theo chút lo lắng, rất rõ ràng. Chu Tự chắc chắn mình đã nghe thấy có người đang gọi mình. Nhưng vẫn không biết hướng của giọng nói là phía trước hay phía sau? Hắn tìm kiếm xung quanh.
Ngay sau đó, tiếng hét đinh tai nhức óc từ phía sau truyền đến, vang khắp bốn phương tám hướng:
"Chu Tự!"
Trong phút chốc, Chu Tự vốn còn đang rơi xuống, liền dẫm chân lên đại địa, bóng tối trở nên đông cứng, một ngọn lửa cháy lên trong lòng hắn, nhưng chỉ trong thời gian một hơi thở, ngọn lửa trở thành đóng lửa lớn cháy bừng bừng dữ dội.
"Ngươi nghe thấy chưa? Là giọng của Thu tỷ.
Chu Tự quay đầu nhìn về phía sau cười hỏi.
Hắn đang tự hỏi mình, cũng đang hỏi Chúa Tể Thâm Uyên. Lúc này hắn đã không còn chịu ảnh hưởng của vực sâu, hắn cảm thấy mình đứng trong vực sâu, đứng trên vùng đất bất bại.
Chúa Tể Thâm Uyên cũng sững sờ tại chỗ, khó mà tin nổi lại có người xông vào. Sau đó hắn lạnh lùng nói:
"Chẳng qua nàng gặp nguy hiểm, cầu cứu người mà thôi. Ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên mới nghe thấy tiếng gọi."
"Đúng là cái gì ngươi cũng nói được.
Chu Tự nhẹ giọng cười nói:
"Thu tỷ không đi vào thì ngươi nói Thu tỷ không quan tâm đến ta, Thu tỷ đi vào rồi thì ngươi nói Thu tỷ chỉ là gặp nguy hiểm nên mới gọi ta. Ở chỗ ngươi không nhìn thấy thứ gì khác hả?"
"Thứ gì?"
Chúa Tể Thâm Uyên dò hỏi.
"Thu tỷ không phải gặp nguy hiểm nên mới gọi ta.
Chu Tự nhìn về phía sau với vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Là ta gặp nguy hiểm, Thu tỷ mới gọi ta.
"Nhưng ngươi vẫn không đi ra khỏi đây được, và ngươi gọi ngươi cũng sẽ rơi vào vực sâu"
Chúa Tể Thâm Uyên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Chu Tự chỉ ngón tay về hướng Thu tỷ nói:
"Ngươi xem, phía sau ta có ánh sáng"
Chúa Tể Thâm Uyên nhìn qua, một luồng ánh sáng xuất hiện phía sau Chu Tự.
Sao lại thế này? Sự biến hóa đột ngột khiến Chúa Tể Thâm Uyên kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, một giongj nói xuất hiện theo, mang theo vẻ thăng trầm kỳ lạ:
"Ngươi xem, phía sau chúng ta có hi vọng"
Âm thanh xuất hiện, Chu Tự phát hiện ở hướng ngón tay hắn, có một ông lão tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện, hắn chỉ vào ánh sáng phát ra trong mắt phía sau mình. Câu nói vừa nãy được nói ra từ miệng của hắn. Một số thanh niên có cả nam lẫn nữa đứng bên cạnh hắn. Phía trước mấy người có một cái lò lửa, mô hình trường đao cắm vào trong đó.
"Ông nội, sẽ thành công thật không?"
Một thiếu niên đột nhiên hỏi. Những người khác tò mò nhìn phía ông lão, tất cả đều muốn biết câu trả lời.
"Có chứ"
Lão giả nhìn về phía đám trẻ nói:
"Nhưng thành công không nằm ở đời chúng ta, mà ở ngàn đời sau này.
"Thế có khác biệt gì với thất bại không?"
Một cô gái hỏi.
Ông lão đến trước lò luyện đao, nhìn trường đao vẫn chỉ là mô hình nói:
"Khác nhau ở chỗ hy vọng đang nảy mầm trong lòng chúng ta, tương lai có một ngày vĩnh dạ mà Thần Minh ban cho sẽ biến mất trên thế gian. Tương lai sẽ có một người cầm Thí Thần Đạo, chém màn đêm, mang đến ánh sáng cho nhân gian. Hy vọng được trồng từ chỗ chúng ta, chúng ta sẽ mở đường cho người đời sau"
"Nhưng Thần Minh cao cao tại thượng, chúng ta chỉ là người bình thường"
Lại có người ta nói nói.
Ông lão không tự ti, mà tràn đầy nhiệt huyết:
"Cho nên chúng ta phải trải qua ngàn đời, dùng cơ thể người phàm của chúng ta để lung lay ý chí của Thần Minh"
Ầm...ầm!
Sấm sét hiện ra, thanh đao đó vô cùng sáng rõ.
Bắt đầu từ ông lão, máu của rất nhiều người đã truyền vào thanh đao này, mỗi một thế hệ chết đi đều chôn xác vào trong đó. Múc lên một thìa máu nóng, truyền vào trong ý niệm tinh thần của họ. Thanh đao dần được hình thành theo năm tháng vô tận.
Thôn làng ban đầu dần dần mở rộng trở thành thị trấn thành phố. Họ cố gắng sinh tồn, âm thầm đúc đạo. Tâm huyết của rất nhiều thế hệ đều ở trong đó, đây là hy vọng của họ, là hạt giống mà họ chôn xuống. Hạt giống phản nghịch Thần.
Chu Tự nhìn tất cả việc này, hắn biết đây không phải là hiện thực, mà là ý niệm sót lại trong vực sâu.
Ý niệm của Thí Thần Đạo.
Sau khi hắn nghe thấy tiếng gọi của Thu tỷ, khi hắn nhìn thấy ánh sáng, ngọn lửa cháy lên bừng bừng, hắn cảm nhận được một dòng ý chí mãnh liệt. Lúc này hắn có thể sinh ra cộng hưởng với dòng ý chí này. Tại sao nơi này lại có những thứ này thì hắn không hiểu, nhưng hắn có một cảm giác kỳ lạ. Chỉ cần nắm chặt chúng, vực sâu sẽ bị hắn chém sạch.
"Loài người, ngươi đã làm gì hả?"
Chúa Tể Thâm Uyên cảm nhận được sự uy hiếp.1248 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận