Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1154: Nhân Sinh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:16:37
Lễ tang qua đi, Chu Tự lại nghe thấy âm thanh vui vẻ.
Quay đầu nhìn lại mới thấy vợ chồng Liễu Thư đã tạm biệt con gái.
Mắt người phụ nữ ngấn lệ nhưng lại chẳng nói thành lời.
Lúc sau nàng xuất giá, rời đi.
Chu Tự mỉm cười với vợ chồng Liễu Thư.
Lại tiếp tục tiến bước.
Lần này hắn lại nhìn thấy một phụ nhân dẫn theo đứa trẻ đi cạnh hai cụ lão.
"Về sau con gái sẽ chăm sóc các người.
Chu Tự nhìn mấy người rồi lại nhìn ông cụ kia.
"Tiên, tiên sinh?"
Liễu Thư trông thấy Chu Tự thì kích động nói:
"Nhiều năm vậy rồi, lại có thể gặp được ngài, phong thái của tiên sinh vẫn như trước.
"Đúng vậy, thời gian của ta chậm hơn ngươi, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?"
Chu Tự có phần cảm khái hỏi.
"18 năm, suốt 18 năm"
Liễu Thư kích động không thôi:
"Ta còn nghĩ đời này sẽ giống cha, không thể gặp lại ngài. Lần này, hẳn là vĩnh biệt rồi nhỉ? Con đường của tiên sinh còn dài, ba đời nhà ta cũng chỉ có thể chứng kiến một đoạn đường ngắn của tiên sinh"
"Đúng vậy, chỉ là một phần trên con đường của ta, nhưng lại mang đến cho ta đong đầy cảm xúc"
Chu Tự cười nói, cuối cùng hắn nói:
"Muốn vào thành sao?"
"Ừm, rời xa quê cũ rồi"Liễu Thư đáp. "Cũng tốt"
Chu Tự gật đầu.
Sau đó lại nhìn bọn họ rời đi.
Lần này quả thực là vĩnh biệt.
Bởi Chu Tự nhìn thấy cuối đường.
Phía trước là một thảm cỏ.
Đường đất, dừng lại trước thềm cỏ.
Lại đi lên vài bước liền hoàn toàn rời khỏi cuộc đời của bọn họ.
"Ngươi có thể lĩnh hội được nhân sinh là gì không?"
Một giọng nói mờ ảo lọt vào tai Chu Tự.
Im lặng một hồi, Chu Tự lắc đầu.
Hắn không thể lĩnh hội được, Vừa mới nhìn thấy chỉ có sinh ly tử biệt.
Sống hay chết, hợp rồi tan.
"Vậy thì ngươi đã chuẩn bị để nhìn nhân sinh chưa? Dưới thiên hạ này vốn không có đường, người đi nhiều thì đường mới xuất hiện. Tất cả đều từ không đến có, lại từ có thành không"
Sau giọng nói mờ ảo, Chu Tự cảm thấy cảnh tượng quanh mình đang không ngừng bổ khuyết.
Mặt cỏ, triền núi, thành trấn.
Giống như cả thế giới đều được khắc ra.
Một cô bé lay lay thi thể thối nát trên mặt đất rồi nói:
"Cha, cha ơi, ngươi tỉnh lại đi. Tiểu Dược đói rồi.
Chu Tự thấy nàng thì nhíu mày.
Hắn đi về phía trước, thời gian cứ như đã trôi qua hai ngày.
"Cha, trái cây này, Tiểu Dược nhặt được trái cây này, ngươi đừng ngủ nữa, dậy ăn trái cây đi mà"
Cô bé ăn quả rồi đẩy quả đến người trước mặt.
Chu Tự lại tiến lên hai bước.
Lúc này quần áo trên người Tiểu Dược có chút tàn tạ.
"Cha ơi, côn trùng ở trên người ngươi rồi, cha, ngươi mau đứng lên đi, ngươi sắp bị sâu ăn rồi.
Lần này nàng khóc thành tiếng, dường như rất sốt ruột.
Lại tiến lên 1 bước.
Một người già giúp chôn thi thể rồi đưa Tiểu Dược đi.
Thấy các nàng rời đi, Chu Tự cũng đi lên theo.
Lần này hắn đi vào một khoảng sân, dường như thời gian đã rất lâu rồi.
Tiểu Dược ở trong sân cười giúp nhặt rau, còn giúp nấu cơm.
"Bà nội ơi, gần đây ta giúp giặt đồ, đợi ta tiết kiệm đủ tiền sẽ mua cho ngươi một bộ quần áo mới" Nàng cười nói.
Chu Tự lại đi thêm một bước.
Lần này hắn thấy Tiểu Dược kích động cầm tiền chạy vào sân.
"Bà nội, ta góp đủ tiền rồi"
Nàng không nghe thấy tiếng đáp lại thì lập tức nói:
"Bà nội ơi?"
Kẽo kẹt.
Cửa vừa mở ra, nàng đã thấy một người nằm đó.
Phịch một tiếng, tiền xu rơi xuống đất.
Nàng vội chạy tới, nhỏ giọng nói:
"Bà nội"
Một lúc sau.
Chu Tự nghe thấy tiếng gào khó thương tâm.
Chứng kiến hết thảy, Chu Tự lại cất bước đi.
Lần này hắn trông thấy Tiểu Dược đi làm, sau khi về, gian nhà yên ắng.
Trong đêm đen chợt có người xông vào bắt người đi.
Có người phát hiện cũng có người không để ý.
Chu Tự muốn ngăn lại nhưng vừa bước một bước đã tới một hậu viện.
Trong sân, Tiểu Dược đang không ngừng giặt quần áo.
"Nhanh lên, mua ngươi về ngươi còn nên vui đi, hôm nay mà không làm xong thì đừng hòng được ăn cơm.
Một phụ nhân trung niên hung ác doạ dẫm.
"Ta, ta biết rồi"
Tiểu Dược gật đầu, cố gắng giặt hết quần áo.
Thấy vậy Chu Tự lại bước thêm một bước.
Lần này Tiểu Dược đã biến thành một thiếu nữ 14 - 15 tuổi, nàng cẩn thận cất một đồng tiền.
"Tiết kiệm thêm mấy năm nữa ta có thể tự chuộc thân rồi.
Nàng nhỏ giọng tự nói còn như có ý cười.
"Tiểu Dược đi làm đi"
Bên ngoài có người hô lên.
"Tới ngay đây.
Tiểu Dược đáp lại.
Chu Tự lại bước lên trước một bước.
Hắn xuất hiện trong hậu viện, hắn trông thấy một người phụ nữ dẫn người đi vào.
"Hôm nay trong phủ có trộm, bị trộm mất một ít tiền, có phải các ngươi làm không? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng"
Mấy người Tiểu Dược đứng thẳng không dám lên tiếng.
"Tìm đi?
Người phụ nữ hét lên.
Lục soát một hồi, một túi tiền được đưa đến trước mặt người phụ nữ đó.
"Đây là của ai?"
Giọng nói của người phụ nữ lạnh lẽo.
"Của ta"
Tiểu Dược cả người lạnh toát.
"Của ngươi?"
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Tiểu Dược:
"Đây là trong phủ, tuổi còn nhỏ thế mà đã biết ăn cắp. Đánh cho ta"
"Không phải, không phải đâu, đây là do ta tiết kiệm được.
Tiểu Dược muốn giải thích.
Nhưng mà không có tác dụng, roi vọt không ngừng quất lên cơ thể nàng.
Chu Tự cau mày sau đó lại đi lên một bước.
Lần này Tiểu Dược đứng trước đại môn.
Có một nam tử thân mình gầy yếu đứng trước nàng, hắn thấy Tiểu Dược tươi cười rạng rỡ.
"Ta, ta đưa đồ ăn, giúp, giúp ngươi chuộc thân, ngươi muốn, muốn sống cùng ta không?"
Hắn lắp bắp nói.
Căng thẳng lại sợ sệt.
Nghe thấy lời này Tiểu Dược kinh ngạc ra mặt, gương mặt hơi đỏ lên, sau đó nàng gật đầu liên tục.
1129 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận