"Suýt thì chết trong tay nhân loại yếu đuối kia rồi, nếu mà thế thật thì đúng là chết không nhắm mắt"
Người này đương nhiên là Chúa Tể Thâm Uyên, đây là Tu Chân Giới mà hắn chưa biết, dù hắn đã hiểu một chút nhưng vẫn lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên phải chuẩn bị vẹn toàn, thậm chí hắn còn lên kế hoạch cho trường hợp xấu nhất.
Vốn cho rằng hắn không thể nào vẫn lạc, ai ngờ chuôi đao kia lại trực tiếp xuất hiện.
Vì thế hắn cũng cảm thấy may mắn.
Có điều lúc hắn muốn rời đi để nghĩ cách khác mà khôi phục thì một âm thanh đột nhiên truyền tới:
"Thế chết trong tay kẻ mạnh, có phải là có thể rồi nhắm mắt không?"
Giọng nói này như sấm sét, cắt ngang con đường rời đi của Chúa Tể Thâm Uyên. Không chỉ vậy, bầu trời đêm kịt ban đầu chợt sáng lên.
Huyết khí chi quang chiếu rọi bốn phương.
Một bóng người bước ra từ trong hư không, chính là Hình Ngọ.
"Lại là ngươi"
Chúa Tể Thâm Uyên lạnh lùng nói:
"Nhân loại, vừa rồi ngươi không giữ được ta, bây giờ càng không có khả năng. Không phải do ngươi quá yếu, mà là sức mạnh các ngươi nắm giữ bất đồng. Thân là người có quyền hành, ta không phải là thứ mà nhân loại có thể lay chuyển được đâu"
"Ngươi cho là vậy à, vậy thì cứ nghĩ thế đi. Nhưng mà ta vẫn muốn nói cho ngươi biết một việc"
Hình Ngọ bước từng bước về phía Chúa Tể Thâm Uyên.
Bước chân của hắn đạp trong không khí, dường như kích thích làm không gian chấn động, huyết hải ngập trời phun trào.
"Chuyện gì?"
Chúa Tể Thâm Uyên bắt đầu phóng thích quyền hành, có ý muốn rời khỏi đây.
"Ngươi biết vì sao thời đại Thần Minh chấm dứt không?"
Hình Ngọ nhẹ nhàng hỏi.
Chúa Tể Thâm Uyên sửng sốt một chút, hỏi lại:
"Vì sao?"
Khắp nơi không còn thần minh, hắn đã thấy nghi ngờ rồi, nhưng vẫn luôn không biết nguyên nhân.
"Có lẽ ngươi không tin lắm, nhưng chính vì những nhân loại yếu đuối như bọn ta - chính nhân loại bị các ngươi nô dịch đã kết thúc thời đại Thần Minh đấy. Vào lúc thời kỳ Hoàng Hôn Thần Minh, tất cả Thần Minh đều e ngại ba món đồ, ngươi biết là gì không?"
Hình Ngọ như rơi vào hồi ức, thoáng có chút tức tối.
"Món đồ mà Thần Minh e ngại? Ta không tin là có thứ đồ này"
Chúa Tể Thâm Uyên trầm giọng nói.
"Dù là có những vật này, cũng không xuất phát từ tay đám nhân loại các ngươi.
"Thật sao?"
Hình Ngọ nhìn Chúa Tể Thâm Uyên, khẽ cười nói:
"Vậy một đao vừa rồi sao ngươi lại e ngại thế? Đây là do một kẻ yếu đuối huy động, nếu như là kẻ mạnh thì sao? Ngươi cũng biết uy lực thực sự của một đao kia nhỉ? Ngươi cũng biết một đao kia làm cho chư thần của cả thời đại Thần Minh vừa nghe đã sợ mất mật, người người cảm thấy bất an? Một đao kia chính là thứ đồ làm cho chư thần của thời đại Thần Minh phải e ngại nhất. Bọn họ gọi một đao này là đao Chu Vương"
"Đao Chu Vương?" Chúa Tể Thâm Uyên khó mà tin được, nhưng hắn đúng là có trải nghiệm sự đáng sợ của một đao đó. "Chưa thực sự nhận ra được đao Chu Vương, ngươi hẳn nên thấy may mắn. Ngươi hoàn toàn không biết một đó là một thời đại thế nào. Chư thần Hoàng Hôn, Thần Minh kêu rên, máu thần rải khắp đại địa.
Hình Ngọ đi tới trước mặt Chúa Tể Thâm Uyên, cười nói:
"Ngươi rất may mắn, dù cho trở lại đại địa cũng phải trải qua những thứ này. Có điều ngươi cũng khá xui xẻo, mới vừa trốn thoát khỏi một đao kia, đã phải đứng trước thứ đồ thứ hai mà chu thần e ngại. Đó chính là Lý Chủ Quyền"
Lời vừa dứt, Hình Ngọ đã xuất quyền.
Một quyền này làm đất trời biến sắc, Huyết Khí Chi Hải che khuất bầu trời, âm thanh ầm ầm vang bên tai không dứt.
Quyền hành Thâm Uyên tan rã trước quyền này, bóng tối bốc hơi trong huyết khí.
Cảm nhận được quyền hành của bản thân vỡ vụn, Chúa Tể Thâm Uyên nói với vẻ không thể tin nổi:
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Vì sao ngươi phá vỡ được quyền hành của ta? Nhân loại sao có thể có được sức mạnh như thế chứ?"
"Từ lúc ngươi coi thường nhân loại đã định là phải chết rồi"
Hình Ngọ vung một quyền xuống.
Ầm!
Tiếng nổ vô hình rung động bốn phương tám hướng.
Muôn vật bị phá nát, mọi thứ yên tĩnh lại trong chớp mắt.
Lúc này, trong không trung chỉ còn mình Hình Ngọ đứng thẳng, hắn nhìn xuống khắp bốn phía, xác định không còn Chúa Tể Thâm Uyên mới thở phào nhẹ nhõm:
"Quyền hành Thâm Uyên, thật khó tiêu diệt. Xem ra có thần chấp chưởng Thâm Uyên khác muốn mượn tay Tu Chân Giới làm Chúa Tể Thâm Uyên biến mất. Sau này, hẳn là vẫn phải đối mặt với Chúa Tể Thâm Uyên mới.
Đúng là đau đầu. Bao nhiêu năm trôi qua rồi vậy mà vẫn muốn ngóc đầu lại"
"Vị Chúa Tể Thâm Uyên này, nếu tuân theo quy củ thì cũng không chết nhanh thế.
Hình Ngọ lắc đầu. Thời đại mới thành lập, một vài Thần Minh không hẳn phải chết. Dù các Thần Minh khác trở lại đại địa, cũng không đến nỗi bị thanh trừ.
Đương nhiên, bọn họ nhất định phải hiểu quy củ.
Không thì chắc chắn không còn sống.
Đây cũng không phải là thời đại mà bọn họ muốn làm gì thì làm.
Sau đó Hình Ngọ rời đi, bây giờ hắn cần phải báo cáo với sư phụ.
Còn phải nói với sư phụ, Chu sư đệ thích hợp Thí Thần Nhất Đao Trảm, thu nhận đồ đệ thì thôi bỏ đi.
"Ha...ha."
Nghĩ vậy, hắn đột nhiên cười to, cảm thấy cực kỳ thú vị.
1197 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận