Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 708: Đầu Sỏ Lỗ To

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:15:35
"Ừ."
Thu Thiển đi tới bên cạnh Chu Tự, nàng hất tóc rồi nói:
"Vừa đụng vào nó suýt chút nữa bọn ta đã đóng băng, là Hỏa Nguyệt Cốc đưa tới, nói là họ cố gắng hết sức, tạm thời chỉ có từng này mà thôi. Ta nói với họ rằng sau này có thể đưa từ từ. Nhưng nghe phía đối diện báo cáo thì có lẽ bên đó còn xuất hiện điều gì lạ thường, họ vẫn đang điều tra.
"Có khả năng liên quan đến Quang Thủ kia"
Chu Tự nói, hắn nhìn thấy Chu Ngưng Nguyệt không nói lời nào thì có chút tò mò:
"Nguyệt tỷ hình như có chút không vui"
Thu Thiển nghe vậy thì cười nói:
"Vừa rồi Nguyệt tỷ đạt được băng quả thì mừng quá, muốn cắn thử một miếng, sau đó thì..mất một cái răng. Bây giờ nàng đã rụng hai cái rồi"
Chu Ngưng Nguyệt nghe thấy tiếng cười thì quay đầu nhìn về phía Thu Thiển mà nói:
"Tiểu hài tử tám tuổi thay răng không phải là chuyện bình thường sao?"
Chu Tự nghe thế thì có hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng răng của Nguyệt tỷ lại rụng thật. Hắn nhìn kỹ vị trí lúc trước thì phát hiện lỗ hổng đã lớn hơn nhiều.
Chu Ngưng Nguyệt lấy trái táo xanh ra cắn một miếng, sau đó nàng ngồi xuống mà nói:
"Ta muốn đọc sách, các ngươi không được làm ồn đến ta"
Không bao lâu sau, ba vị lão bản và mấy người Từ Từ cũng tới.
Chu Tự nhìn thoáng qua Minh Nam Sở thì phát hiện trên mặt hắn không có dấu vết tổn thương.
Hai vị lão bản không ra tay đánh người ư? Dịu dàng thế cơ à?
Minh Nam Sở thấy Chu Tự tò mò thì chỉ nói bốn chữ:
"Tốn tiền tiêu tai"
Chu Tự:
"..."
Vậy nên nhị lão bản đã trở thành người thua cuộc lớn nhất à?
Như thế thì sau này sao hắn dám hợp tác nữa?
Cũng may là phi vụ lần này hắn lời ba trăm tệ.
"Thu tỷ, chúng ta vừa mới lì xì cho Chu Tự năm trăm, hắn đón tết có lì xì cho ngươi không?"
Tô Thi chạy tới bên cạnh Thu Thiển mà đâm thọc. Thu Thiển nhìn về phía Chu Tự.
"Có"
Chu Tự gật đầu.
"Ta cũng muốn có"
Chu Ngưng Nguyệt đang ngồi bên cạnh đọc sách cũng giơ tay phát biểu, nhưng nàng không ngẩng đầu lên.
"Mỗi người hai trăm rưỡi vậy"
Chu Tự cắn răng nói.
Tam lão bản lòng dạ đen tối.
Hắn lại lỗ thêm hai trăm rồi.
Cuối cùng Chu Tự lấy hai viên châu ra đưa cho Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt:
"Còn cái này nữa, cho các ngươi cả đấy"
Chờ tới lúc sắp tu luyện thì Thu Thiển mới cầm hạt châu ra lung lay trước mặt Chu Tự, sau đó nàng ghé vào tai hắn mà nói khẽ:
"Ta rất thích món quà ngươi tặng"
Chu Tự nghe vậy thì nở nụ cười. Đợi tới khi họ chìm vào tu luyện thì Chu Tự mới quay đầu nhìn về phía Thất Thiên.
Thất Thiên thấy vậy thì giật cả mình, nàng vội vàng chỉ vào băng quả mà nói:
"Có phải là nên xử lý mấy quả này trước không?"
Chu Tự thấy cũng có lý nên quay sang hỏi Nguyệt tỷ có cần không.
Sau đó nhận được câu trả lời là cần một trái.
"Nhìn vẻ ngoài là biết ba vị lão bản không có phúc mà dùng chúng, vậy đưa cho đại ca ta đi, đúng lúc vẫn chưa kiếm được quà tết để tặng hắn."
Chu Tự lấy ra cái thùng đựng táo lúc đầu rồi đặt hai băng quả vào đó.
Chu Tự hỏi vị trí của Lý Lạc Thư rồi liên hệ với Đông Húc để hắn đưa qua đó.
"Tết rồi mà các ngươi không nghỉ à?"
Chu Tự tò mò mà hỏi.
"Không nghỉ.
Tu chân giới làm gì có ai nghỉ tết?
Sau đó Chu Tự trở lại thành Biên Giới, bắt đầu tìm kiếm Thất Thiên.
"Đừng trốn nữa, ta đã nhìn thấy ngươi rồi"
Chu Tự bước đi trên đường, hắn nói với giọng lạnh như băng.
Mà Thất Thiên trốn ở bên trong phòng, nàng che miệng không dám lên tiếng. Thất Thiên nghe thấy tiếng bước chân lướt qua bên ngoài, nghĩ thầm không có chuyện gì nữa rồi.
Nào ngờ nàng vừa thở phào một hơi thì đột nhiên giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng nàng:
"Tìm được ngươi rồi. Thất Thiên giật mình mà hét lên, Chu Tự nhìn Thất Thiên chạy trốn khắp nơi thì đột nhiên có chút thông cảm cho sư phụ của Thu tỷ.
Cảnh tượng này thú vị thật đấy, nhưng chỉ thú vị khi dọa người khác thôi, mình mà bị dọa thì chẳng vui chút nào cả.
Chu Tự không nhiều lời, hắn mở Kim Quang Thần Chú ra rồi bắt đầu luyện tập lực lượng trước mắt.
Sáng sớm hôm sau.
Gió lớn gào thét khắp nơi.
Tả Vu Lai đứng lên, hắn nhìn về phía trước mà nói:
"Gió nổi lên rồi"
Cùng lúc đó, ở ba hướng khác cũng có người đứng lên, họ gần như là đồng thanh:
"Gió nổi lên rồi"
Tả Vu Lai có thể nghe thấy tiếng của họ:
"Thần Phong Bạo sắp trở về rồi, sống tạm bợ qua ngày cũng không tránh khỏi sự áp chế của hắn, nếu đối đầu chính diện thì lại không có phần thắng. Lần này là cơ hội, cũng là một con đường chết, các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.
"Quyền hành của chúng ta đều tương cận với nhau, không ai có thể né tránh. Thần minh sắp trở về, nếu không nắm lấy cơ hội thì không còn cơ hội để thành thần nữa. Ai lại muốn ăn nhờ ở đậu chứ?"
Một giọng nữ vang lên.
"Gió thổi đến Thanh thành"
Lại có người nói.
"Ta không còn hi vọng gì nữa rồi, trong lúc đánh cược ta cũng muốn gặp nhân vật mà thần minh vừa nghe đã sợ mất mật kia"
Người cuối cùng nói.
"Vậy thì lên đường thôi"
Tả Vu Lai đáp lời.
Hắn vừa dứt lời thì đã phóng ra ngoài rồi biến mất trong không trung như một cơn gió. Không chỉ có mình hắn, ba người còn lại cũng biến mất ngay tại chỗ.
1124 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận