Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 564: Tìm Quản Lý

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:57
Phía dưới Thanh Thành, Biên Giới Thành.
"Ta là nhân vật quan trọng của Đạo Tông Thiên Vân, bây giờ bọn hắn đang chờ ta trở về đấy. Chỉ cần các ngươi thả ta ra, sau chuyện này ta sẽ hậu tạ Họ vừa tới Biên Giới Thành thì Chu Tự đã nghe thấy một giọng nói non nót, như là của thiếu nữ.
"Thất Thiên này còn biết lừa người nữa à?"
Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.
"Có lẽ, trong Thất Thiên Tháp nó cũng biết cách lợi dụng tất cả mọi người để mình chạy, nhìn kiểu gì cũng không thấy nó giống loại người lương thiện"
Thu Thiển dựa vào chuyện trong Thất Thiên Tháp mà suy đoán.
"Hình Ngọ sư huynh nói Thất Thiên rất cứng đầu, muốn để nó cam tâm tình nguyện giúp đỡ thì không dễ đâu"
Chu Tự nói với vẻ bất đắc dĩ.
Hắn vẫn chưa xác định được tác dụng của Thất Thiên là gì, nhưng sư phụ và sư huynh đã nói có tác dụng thì chắc chắn là có tác dụng.
Bọn hắn nhìn thấy một chùm sáng, trong đó còn đó một bóng người, trên lưng có cánh, như một tiểu tinh linh.
"A? Là các ngươi à?"
Thất Thiên cũng nhìn thấy Chu Tự và Thu Thiển, nó nói với vẻ kích động:
"Người một nhà, người một nhà, các ngươi mau gọi đại khối đầu tới đây cứu ta đi"
Thất Thiên bay đến trước mặt Chu Tự và Thu Thiển mà nói nhỏ. Như là sợ bị người khác phát hiện.
Chu Tự:
"..."
Hình như đại khối đầu mà ngươi nói chính là người nhốt ngươi vào đây đấy.
Thu Thiển thì cười nói:
"Được thôi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện Thất Thiên nói với vẻ mặt thắc mắc:
"Chuyện gì?"
"Ngươi phải ở đây một ngàn năm, giúp bọn ta quản lý tòa thành này cho tốt. Một ngàn năm sau ta sẽ gọi người tới cứu ngươi"
Thu Thiển cười nói.
Thất Thiên nhìn chằm chằm nụ cười của Thu Thiển một lúc, nó đã hiểu ra mọi chuyện rồi. Đám người này chính là kẻ chộp mình tới đây, suy nghĩ một lúc nó đâm lao phải theo lao:
"Một trăm năm, tối đa một trăm năm thôi"
"Tám trăm năm"
Thu Thiển mặc cả.
"Hai trăm năm, không thể nào tám trăm năm được.
Thất Thiên lại trả giá.
"Bảy trăm năm "Ba trăm năm"
"Sáu trăm năm" "Bốn trăm năm "Năm trăm năm"
Thu Thiển nhìn thoáng qua Thất Thiên rồi nói:
"Năm trăm năm là giá chót rồi, ngươi không được mặc cả nữa, nếu không thì ta không giúp ngươi đâu"
"Được."
Thất Thiên gật đầu đồng ý, nó nói:
"Năm trăm năm thôi đó, ta giúp ngươi quản lý tòa thành này, hết năm trăm năm ngươi phải cứu ta ra ngoài"
"Đồng ý.
Thu Thiển bắt tay với Thất Thiên.
Chu Tự có hơi kinh ngạc, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Thất Thiên cam tâm tình nguyện quản lý tòa thành giúp bọn hắn ư?
"Vậy các ngươi nói cho ta biết tòa thành này là gì, ai là người nắm quyền?"
Thất Thiên nhìn thoáng qua họ rồi hỏi.
"Biên Giới Thành của nhà bọn ta Chu Ngưng Nguyệt xua tay nói:
"Bối phận của ta là cao nhất ở đây, vốn phải nghe lời ta. Nhưng ta còn nhỏ nên cứ nghe lời đệ đệ ta đi"
Nàng nói rồi đẩy Chu Tự lên trước một bước.
Thất Thiên nhìn về phía Thu Thiển như đang hỏi thăm.
"Nghe lời hắn đi, đến chuyện ta mặc đồ gì cũng phải được hắn cho phép mà. Nhưng ngươi cứ yên tâm, hắn cũng đồng ý chuyện cứu ngươi ra.
Thu Thiển nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Thất Thiên thì giải thích.
"Ừ, năm trăm năm sau ta cứu ngươi ra ngoài, không được thì tới Quan Hà Phong tìm viện binh"
Chu Tự gật đầu.
Một ngàn năm rất lâu, năm trăm năm cũng rất lâu, cho nên đợi năm trăm năm sau rồi tính tiếp.
Ai biết được trong năm trăm năm này sẽ xảy ra những gì chứ?
Đến bây giờ Chu Tự vẫn cảm thấy mình sẽ không thọ hơn trăm tuổi.
Nhưng khi cảm nhận được sinh cơ mênh mông của mình thì hắn lại cảm thấy mình sống một ngàn năm không hề khó.
Rất mâu thuẫn.
"Vậy ta phải làm những gì?"
Thất Thiên đáp xuống đầu Đại Địa Thần Khuyển rồi nói.
Chu Tự suy nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại:
"Ngươi có thể làm những gì?"
"Ta có thể giúp đỡ dẫn đạo lực lượng của tòa thành này, nhưng cần một khoảng thời gian Thất Thiên trả lời.
"Lực lượng của tòa thành này ư?"
Thu Thiển thắc mắc.
Ngoại trừ mấy cánh cửa phía dưới ra thì tòa thành này vẫn còn năng lực khác à?
Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển cũng rất hoang mang, bọn hắn không phát hiện ra lực lượng đặc biệt gì cả.
"Đừng nói là các ngươi không biết nhé?"
Thất Thiên nói với vẻ khinh bỉ.
"Các ngươi không chú ý tới mặt trăng đỏ trên đầu ư? Trong đó ẩn chứa một lực lượng không gì sánh nổi"
Mấy người nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng đỏ, nó vẫn nằm im ở đó.
Dù khiến người khác cảm thấy quái dị nhưng tòa thành này vốn không bình thường. Còn chuyện có ẩn chứa lực lượng nào đó không gì sánh được hay không thì chẳng ai biết.
Chu Tự và Thu Thiển quay đầu nhìn về phía Nguyệt tỷ, giống như đang dùng ánh mắt hỏi thăm Nguyệt tỷ có biết không.
Bởi nếu như Chu Ngưng Nguyệt không biết thì sao bọn hắn biết được.
Chu Tự là một người mới, hắn chỉ có thể trông cậy vào Nguyệt tỷ và Thu tỷ.
Là một người mới, không biết những chuyện này cũng là hợp tình hợp lý.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta mới tám tuổi đó. Nhìn Thu Thiển đi, nàng lớn tuổi nhất.
Chu Ngưng Nguyệt cắn một miếng táo xanh rồi nói.
"Tu vi của ta yếu nhất.
Thu Thiển nói với Chu Tự.
Chu Tự ngậm miệng, hắn phát hiện tu vi của bản thân là cao nhất ở đây.
Nghĩ đến đây thì đột nhiên hắn phát hiện Ma Chủng đúng là rất vất vả.
Ma Chủng ở nhà khác phải ăn mấy chục năm mới lớn được như nó. Còn Ma Chủng của mình chỉ dùng mấy tháng đã lớn bằng Ma Chủng khác ăn cả mấy chục năm rồi.
Nó yêu cầu nghĩ ngơi cũng có lý, chờ hạng mục này kết thúc thì hắn sẽ để nó nghỉ ngơi mấy tháng.
1071 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận