"Được rồi, hỏi ngươi cũng như không, bọn ta bận rồi, tắt máy đây. Liễu Nam Tư trực tiếp cúp điện thoại.
Chu Tự:
"..."
Như thế này sớm hơn có phải tốt không?
Nhưng tiền của ta đâu?
Tấn thăng cũng không cho kinh phí.
Chu Tự đợi một lát cũng không đợi được ba ngàn tệ.
Ngay lúc hắn muốn cất điện thoại đi thì đột nhiên nhận được một khoản tiền.
Hai ngàn tệ.
Thôi hai ngàn cũng được.
Chu thiên linh khí đoàn cũng sắp tấn thăng rồi, có lẽ còn đòi được thêm hai ngàn.
Lần này tiền tiết kiệm của Chu Tự lại quay về con số năm ngàn tệ.
Lần trước ăn hết hơn một ngàn, tiền tiết kiệm sụt giảm, bây giờ thì ổn rồi.
"Sắp trễ rồi"
Thu Thiển rửa trái cây xong thì nhắc nhở.
Chu Ngưng Nguyệt đi theo bên cạnh nàng.
"Thu tỷ, nói với ngươi một chuyện Chu Tự đứng dậy rồi nói:
"Vừa rồi ta gọi cho cha mẹ ta, hai người họ nói định ngày kết hôn rồi, ngày mười tháng năm. Sau đó nói rằng có một số việc để ngươi và Nguyệt tỷ làm, dường như còn để Bạch Hổ tới giúp đỡ"
"Quyết định rồi à?"
Thu Thiển có chút ngượng ngùng.
Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên ghế sô pha rồi nói:
"Đúng lúc ta cũng rảnh, có chuyện gì ta đều có thể gọi người giúp đỡ"
"Không phải Nguyệt tỷ vẫn luôn bận rộn sao?"
Chu Tự hỏi.
Lần trước bảo Nguyệt tỷ làm việc nhà thì nàng nói mình đang bạn ăn.
Bây giờ không bận nữa rồi à?"
"Vậy ta không giúp Thu Thiển nữa nhé?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm Chu Tự rồi nói.
Chu Tự:
Hắn nói tình hình đại khái rồi đi làm.
Hôm nay tan ca rồi họ còn phải đi ngoại thành Thần Vực.Lúc đi làm, Chu Tự nói chuyện kết hôn với mấy vị lão bản.
"Thứ hai, ngày mười tháng năm, vậy chúng ta phải xin nghỉ à?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Sao lại phải xin nghỉ?"
Tô Thi không hiểu mà hỏi lại:
"Bình thường đều ăn tiệc vào buổi tối mà? Chúng ta cũng đâu làm ca đêm, chỉ mình Chu Tự cần xin nghỉ thôi, nhưng nghỉ để kết hôn thì cũng dễ xin mà Trong lúc nhất thời Minh Nam Sở và Chu Tự đều nhìn về phía Tô Thị.
"Có vấn đề gì à?"
Tô Thi có chút nghi ngờ về những gì mình nói.
Dù sao mọi người đều biết mình vô dụng, lỡ đâu sai thì sao?
"Không quen lắm"
Chu Tự nói.
Minh Nam Sở cũng gật đầu, lần đầu tiên bị tam lão bản chỉ ra sai lầm, hắn cảm thấy không chân thực cho lắm. Tô Thị:
"..."
Nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Lúc đi làm Chu Tự vẫn luôn đọc sách, chờ công lực ngàn năm đầy.
Đúng lúc tan làm.
Chu Tự thấy đại lão bản và tam lão bản không có ở đây thì nhỏ giọng nói:
"Nhị lão bản định bỏ phong bì bao nhiêu vậy?"
"Nghe nói bình thường đều bỏ ba trăm tệ"
Minh Nam Sở nói.
"Ba trăm à? Có phải hơi ít không?"
Chu Tự hỏi.
Minh Nam Sở nghe vậy thì cất điện thoại di động đi rồi nói một cách chân thành:
"Đến lúc đó ta đề nghị năm trăm tệ, lần này ngươi kết hôn nên ta chịu thiệt một chút vậy. Hai trăm tệ dư ra đó, chia ngươi bảy ta ba "Nhị lão bản có nghĩa khí!"
Chu Tự ôm lấy bả vai Minh Nam Sở rồi nói một cách chân thành.
"Đến lúc đó ta sẽ trả lại hai trăm của ngươi dư ra đó"
Sáu giờ rưỡi.
Chu Tự về đến nhà, ba người cùng nhau tiến vào ngoại thành Thần Vực.
Sau khi chào hỏi lão bản mặc cả, họ đi tới quảng trường bên cạnh.
Không bao lâu thì gặp Dương Linh và Lữ Bình.
"Chào thuyền trưởng"
Hai người nhìn thấy Chu Ngưng Nguyệt thì chào hỏi ngay.
Chu Tự có chút bất đắc dĩ.
Chu Ngưng Nguyệt thể hiện là một khô lâu có bịt một mắt, sau đó trong tay nàng xuất hiện một thanh kiếm mỏng, rất ra dáng nói:
"Xuất phát thôi"
Cảnh tượng này khiến Chu Tự ngây ngẩn cả người.
"Nguyệt tỷ còn có sở thích này nữa à?"
Hắn hỏi Thu Thiển.
"Cũng chưa hẳn, có lẽ đây là lần đầu tiên làm thuyền trưởng nên có chút hào hứng"
Thu Thiển nói.
Sau đó nàng đưa tay kéo Chu Ngưng Nguyệt suýt chút nữa đã đi nhầm hướng lại.
"Kéo ta làm gì? Ta cũng đâu phải không biết đường?"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chu Tự vội đuổi theo, hắn phát hiện có rất nhiều người đi về phía con đường yên tĩnh này.
Nhưng những người này đều đã bàn bạc xong mọi chuyện ở bên ngoài rồi.
Trên đường đi rất ít người nói chuyện.
Chu Tự nhìn những tín đồ cấp thấp đi tới đi lui, hắn cảm thấy họ có chút kiêng dè con đường này.
"Con đường này sẽ mang lại cho người đi trên nó một áp lực khó hiểu, cho nên rất ít người trò chuyện khi đi trên đường"
Lữ Bình có lòng tốt nhắc nhở.
Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển vẫn còn cảm nhận được một chút.
Chu Tự thì tỏ vẻ buồn bực, vì hắn không nhận thấy gì cả.
Đại khái là bị công lực ngàn năm phá tan rồi, những lực lượng này quá yếu.
Chu Tự nhìn trái nhìn phải, xung quanh đều là hư vô không có bất cứ thứ gì khác.
Còn chẳng bằng con đường lúc trước hắn đi, chỗ nào cũng được bao phủ bởi ánh sáng.
Chu Tự đi một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng sóng biển.
Tiếng sóng biển rất quen thuộc.
"Âm thanh này"
"Là nước biển, chúng ta sắp tới nơi rồi"
Lữ Bình nói.
Lúc này họ mới nói cho ba người Chu Tự rằng:
"Lần này trừ bọn ta còn có bốn người khác, nhưng dường như họ có ý kiến rất lớn về việc thuyền trưởng không nhúng tay vào. Đương nhiên họ không đồng ý cũng không được. Vậy nên lát nữa thái độ của họ mà không tốt cho mấy thì các ngươi cũng không cần để ý"
"À, không sao đâu"
Chu Ngưng Nguyệt tùy tiện nói.
Dù sao bên họ cũng có người ra tay.
Nàng không cần phải làm gì cả, nàng chỉ cần đi theo nghiên cứu Tâm Linh Ca Giả là được.
Chu Tự cũng không để ý, nực cười, hắn là boss phản diện mà.
Há có thể để cho người khác xem thường?
1058 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận