Hàn Tô có chút nghi hoặc:
"Đối đãi với Vân Tiêu tiền bối mà giống như đối đãi với đồng nghiệp, còn đối đãi với Trình tỷ lại hơi cung kính, dường như họ đối đãi với tất cả mọi người đều ngang hàng nhau. Không chỉ như thế, thầm chí còn có cảm giác hơi tự cao"
"Đó là vì họ hỏi Chu Tự mấy câu hỏi.
Minh Nam Sở nhìn điện thoại di động thuận miệng nói:
"Câu hỏi đầu tiên là hỏi tại sao chúng ta không làm việc. Chu Tự trả lời là vì ba người chúng ta là lão bản, còn hắn chỉ là một nhân viên. Chuyện thứ hai, hỏi Chu Tự là ở đây có người nào có bối cảnh gia đình lợi hại hơn Chu Tự không. Chu Tự trả lời không có, chỉ toàn ngang nhau thôi. Cho nên..
Cho nên ngang bằng với một nhân viên thì có cái tốt mà cần để ý chứ?
Hàn Tô:
"..."
Hắn luôn cảm thấy đối phương đã hiểu lầm gì đó rồi.
Thư viện quả thật chỉ có một mình Tô Thi không khác gì bối cảnh của Chu Tự.
Nhưng nhìn chung toàn bộ tu chân giới, cũng chỉ có mình Tô Thị.
Do dự hồi lâu, Hàn Tô nói:
"Họ có lẽ nhìn không ra tu vi của chúng ta, chúng ta cố gắng hạ thấp tu vi, đừng làm tổn thương tự trọng của họ. Họ cũng không khiến người ta chán ghét"
Minh Nam Sở cũng không quan trọng, quan trọng là Tô Thị, nàng sẽ áp chế tu vi của mình sao?
Còn phải đi chào hỏi thân thiết. Đương nhiên Vẫn Tiêu tiền bối dường như cũng không thèm để ý xem người khác có cung kính với nàng không.
Ngược lại còn rất vui vẻ.
Vì có Trình tỷ ở đây, nàng căn bản không cần làm tiền bối.
Nghe nói Trình tỷ đang suy nghĩ đổi chưởng giáo của Thánh Địa Dạ Nguyệt...
Về đến nhà, Chu Tự chuẩn bị sẵn sàng tăng cấp. Hắn ngồi trong phòng khách, đầu tiên là đọc tâm đắc tăng cấp của Nguyệt tỷ viết. Lần này không phải là Ma Chủng tăng cấp, mà là bản thân hắn phải tăng cấp, cho nên hơi rắc rối một chút.
Tuy đã từng tăng cấp một lần, nhưng kiểm soát sức mạnh khác nhau, độ khó cũng khác nhau. Đương nhiên, hắn vẫn có chỗ tâm đắc về khắc họa trận linh, lần thứ hai khắc họa chắc chắn không có vấn đề gì. Hơn nữa mấy ngày gần đây hắn đều âm thầm viết Kim Quang Thần Chú, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót. Dù sao nhiều năm nay đều như vậy, coi như đi thi.
"Không ăn trái cây à?"
Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi. Chu Tự vô cùng nghi hoặc, Nguyệt tỷ mà lại cho hắn ăn trái cây ư?
Lúc này Nguyệt tỷ đưa qua quả nho xanh trông khá xấu xí, nói:
"Cho ngươi này, đừng lãng phí"
Chu Tự liếc mắt nhìn cô bé trước mắt một cái, cuối cùng nhận cầm nho ăn. Đến mùa nho xanh, Nguyệt tỷ lại muốn ăn mãi, chi tiêu trong nhà lại tốn hơn nhiều rồi.
"Chắc chắn phải khắc kim quang thần chú à?"
Thu Thiển hỏi.
"Đương nhiên, kim quang lấp lánh, lần này chắc chắn đặc hiệu sẽ mạnh hơn ngũ phẩm bình thường"
Thu Thiển thở dài một tiếng. Người khác tăng cấp trận linh ngũ phẩm, trăm phương nghìn kế khiến trận linh của mình tăng chiến lực. Chu Tự lại trăm phương nghìn kế để mình tỏa sáng hơn, huyền ảo hơn.
Sau đó Chu Tự nhắm mắt, bắt đầu điều động linh khí Chu Thiên theo công pháp. Tiếp đó linh khí được hắn điều động, bắt đầu vận hành đại chu thiên. Tốc độ không nhanh, nhưng quý ở ổn định, đã thu vốn tăng cấp, nhất định sẽ không phụ lòng kim chủ. Đợi khi linh khí hội tụ lại lần nữa, Chu Tự thấy linh khí Chu Thiên đã có khả năng viết sách Sau đó hắn dùng kim quang làm bút, bắt đầu viết kim quang thần chú.
"Thiên địa huyền tông, vạn khi bổn căn. "Quảng tu ức kiếp, chứng ngô thần thông"
Chu Tự vừa viết vừa đọc, cảm thấy kim quang thần chú rất phù hợp với linh khí Chu Thiên, có lẽ cũng không phải thứ lợi hại gì. Nhưng hắn dùng chữ viễn cổ, chắc cũng coi là khá được. Khi hạ bút, hắn cảm thấy thuận lợi, nét bút như nở hoa, kim quang lấp lánh. Chu Tự càng đọc càng nhanh, càng viết viết trơn tru, trên người cũng có hào quang từ lúc nào.
Lần này hắn cảm nhận được trong lòng trần ngập kim quang, trong trời đất cũng có ánh sáng của hắn đang lấp lánh. Dường như một mình hắn có thể ảnh hưởng đến tam thiên đại đạo trong trời đất, kim quang chiếu sáng tận cùng của đạo.
"Sao lại sáng như vậy?"
Chu Ngưng Nguyệt vốn đang ngủ liền đi ra, thấy toàn thân Chu Tự phát sáng, ảnh hưởng cả đến nàng ngủ trong phòng. Thu Thiển ngồi lấy đồ che giúp, nhưng không có tác dụng gì.
"Người ngoài liệu có cảm thấy chúng ta đang bật bóng đèn 1000W không?"
Thu Thiển hỏi.
Chu Ngưng Nguyệt trừng mắt, vừa nhìn đã hơn ba giờ. Sau đó lấy ra một cái đồng hồ, vung ấn quyết, trực tiếp bao trùm Chu Tự, bỗng chốc, ánh sáng biến mất.
"Được rồi, không có vấn đề nữa"
Làm xong, nàng thở nhẹ nhõm, sau đó thong thả đi về phòng, đóng cửa đi ngủ. Thu Thiển chỉ đành ngồi bên đồng hồ, đợi ánh sáng trong đó biến mất, sau đó thả Chu Tự ra. Không biết phải đợi bao lâu, nhưng lần này thực sự rất sáng.
Ở một tiểu khu, Vân Tiêu tiên tử che mắt nói:
"Trình trưởng lão, có phải ngươi không tắt đèn không, sáng quá.
"Phòng của ngươi mà ngươi lại hỏi ta tắt đèn chưa hả?"
Giọng của Trình tỷ vang lên.
Vân Tiêu tiên tử ngẩn người, sau đó tỉnh ra. Nàng nhìn Trình trưởng lão vẻ mặt nghi hoặc, nhưng trong mắt dường như có hào quang.
"Ngươi cũng thấy rồi à?"
Trình tỷ hỏi. "Ánh sáng ở đâu ra vậy?"
Vân Tiêu tiên tử nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh tối một vùng, cùng lắm là có ánh sáng bên ngoài, cho nên ánh sáng chói mắt vừa nãy là ở đâu ra?
1078 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận