Ngoại thành thần vực, mưa to như trút ngước ào ào rơi xuống.
"Mưa khá to đấy"
Chu Tự cầm ô che, giọt mưa to như hạt đậu đập vào ô vang lên tiếng bộp bộp. "Đúng là to thật.
Thu Thiển đứng bên cạnh Chu Tự, hai người cùng che chung một cái ô.
Trên đường, Chu Tự đột nhiên nhớ câu mà Nguyệt tỷ nói khi vừa quen biết, bỗng nói:
"Khi vừa mới quen Nguyệt tỷ, nàng hỏi ta sau khi đính hôn với ngươi có cảm giác gì. "Ngươi trả lời thế nào?"
Thu Thiển tò mò hỏi, đôi mắt hiện lên vẻ mong đợi.
"Ta nói ta và Nguyệt tỷ người chó khác biệt.
Chu Tự cười nói.
"Nguyệt tỷ không đánh ngươi hả?"
Thu Thiển tò mò hỏi.
"Nguyệt tỷ biết đánh người ư?"
Chu Tự tỏ vẻ mặt ngạc nhiên.
Lần này đến lượt Thu Thiển kinh ngạc, rất nhanh nàng đã hiểu ra:
"Có thể nàng đã lớn tuổi, tính tình dễ chịu hơn nhiều, hồi còn nhỏ, động một cái là nàng đánh người. Tô Thị và ta đều từng bị nàng đánh, hơn nữa còn ra tay rất mạnh"
Nghe vậy, Chu Tự lập tức cảm thấy may mắn, cũng may hồi nhỏ không bị Nguyệt tỷ gây ám ảnh.
"Sau đó thì sao? Nguyệt tỷ có nói gì không?"
Thu Thiển trở về chủ đề lúc ban đầu.
"Có"
Chu Tự khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Nàng nói ngươi không tốt, bảo ta đổi người lãng mạn hơn chút.
"Người lãng mạn hơn? Ngươi nói thế nào?"
Thu Thiển nhìn Chu Tự với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như sợ không nghe rõ.
"Ta nói."
Chu Tự ngẩng đầu nhìn ô, rồi thu lại ánh mắt đón ánh mặt chờ mong của Thu tỷ.
"Từ nay về sau mưa rơi Thanh Thành, một người cầm ô cho hai người đi?
Vừa dứt lời, Thu Thiển sững sờ tại chỗ, nhìn Chu Tự, dường như hơi khó chịu, Nhưng rất nhanh nàng phì cười một tiếng khiến Chu Tự không hiểu.
Cảm thấy Thu tỷ thật hay cười, hắn cũng không biết tại sao.
"Ta cảm thấy không đúng"
Trên đường Thu Thiển đột nhiên nói.
"Gi không đúng?"
Chu Tự nghi hoặc nói.
Ừ dài một tiếng, Thu Thiển chắp hai tay phía sau lưng đi dưới ô của Chu Tự, nhẹ nhàng và vui vẻ nói:
"Nhà ai mà không có mấy đứa trẻ con chứ?"
Nói xong nàng đột nhiên quay đầu nhìn sang Chu Tự, khóe miệng cong lên, cười nói:
"Ngươi không muốn ta sinh con cho ngươi à?"
"Muốn, đương nhiên là muốn chứ"
Chu Tự vội đáp lại.
Nhưng Thu tỷ lại phì cười.
Điều này khiến hắn cảm thấy thật bất lực, cảm thấy bị cười nhạo, không dễ yêu đương với Thu tỷ.
"Thật kỳ lạ, ông chủ chém giá lại không có ở đây, ta còn muốn xem có thứ gì có thể mua không, mua hàng ở chỗ hắn rất thú vị"
Trên phố, Chu Tự không nhìn thấy ông chủ chém giá và Bách Mạch tiên tử, cảm giác hơi tiếc. Những thứ mua ở chỗ ông chủ chém giá, hắn đã dùng đa số rồi, những thứ mua ở chỗ Bách Mạch tiên tử, hiện tại hắn vẫn chưa dùng đến. Thứ có ích lớn nhất có lẽ là súc địa phù, lần sau có cơ hội có thể sử dụng.
"Có lẽ là mưa to quá, ít người bày hàng hơn, họ đều đang oán trách, trước đây không hề có mưa.
Thu Thiển nhìn trái nhìn phải nói.
"Mưa lớn thế này, cảm thấy Nữ Thần Băng Tuyết chắc sắp thức tỉnh rồi.
Chu Tự đột nhiên nhớ tới Nữ Thần Băng Tuyết ngủ đông. Đã rất lâu rồi, Nữ Thần Băng Tuyết không có phản ứng gì. Cánh cửa của Nữ Thần Đại Địa sắp mở ra, nhưng không nhanh như Nữ Thần Bóng Tối và Thái Dương Thần.
Hai cánh cửa này được mở ra, thì có bốn trong bảy cánh được mở ra. Sắp đến gần nơi khởi nguồn của âm thanh chưa biết rồi. Lúc đó chắc hẳn có thể biết rõ ai đang nói chuyện với Thu tỷ, ai đang hô gọi Thu tỷ.
"Mỗi khi một cánh cửa được mở ra, ngoại thành thần vực sẽ xảy ra biến hóa, nếu toàn bộ bảy cánh cửa được mở ra, thì nơi này sẽ biến thành thế nào?"
Thu Thiển đột nhiên hỏi.
Chu Tự cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng đúng là sẽ gây ra biến hóa rất lớn, cụ thể sẽ biến thành như nào, thì không ai biết.
Hai người lại đi dạo một lúc, trên phố hay là ở bãi đất trống, họ đều tìm rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy hai người Hỏa Nguyệt Cốc.
"Hôm nay họ cũng không đến ư?"
Chu Tự lắc đầu thở dài.
"Vậy tối mai chúng ta lại đến, ta ngủ muộn một tiếng, ngươi tu luyện muộn một tiếng"
Thu Thiển nói.
Chu Tự không có ý kiến với việc này.
Sau khi quyết định, họ trở về con phố, muốn rời đi từ nơi này. Nhưng vừa mới đến đây họ liền nhìn thấy Vệ Dương và Vệ Băng, họ đang hỏi thăm một người đàn ông trên người có ngọn lửa.
"Các ngươi hỏi làm thế nào mới có thể khiến ánh sáng của Thái Dương Thần sáng ngời hơn phải không?"
Người đàn ông đó cao thâm nói:
"Đương nhiên là khiến ánh sáng của Thái Dương Thần chiếu khắp đại địa rồi.
"Vậy phải làm thế nào?"
Vệ Băng tỏ vẻ mặt mong đợi.
"Bái ta làm thầy, ta đưa các ngươi đi chu du thiên hạ, cảm nhận ánh nắng mặt trời.
Người đàn ông đó nói.
Chu Tự ở một bên nghe vậy, cảm giác kẻ này sao mà giống tên lừa đảo thế?
Nhưng rất nhanh người đàn ông đó hùng hùng hổ hổ đi mất.
"Hỏa Nguyệt Cốc? Trời ơi, thần cũng bỏ rơi các ngươi mà các ngươi còn không từ bỏ bản thân, các ngươi hỏi người cao minh hơn đi Nói xong hắn bỏ đi thẳng, một khắc cũng không muốn ở lại.
"Vị đại lão này cứ thế mà rút khỏi nhóm rồi hả?"
Chu Tự trêu ghẹo nói.
"Phải làm chuyện chính rồi.
Thu Thiển đẩy Chu Tự một cái.
Lúc này Chu Tự mới đến trước đám người Vệ Dương:
"Lại gặp nhau rồi.
"Là các ngươi à?"
Vệ Dương và Vệ Băng hơi bất ngờ. Hiếm khi mưa ngừng rơi.
1072 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận