"Lát nữa phải hỏi xem hào quang chiếu khắp là thế nào"
Chu Tự thầm nói.
"Chu đạo hữu có lòng tin bản thân có thể lên đỉnh không?"
Trên trán Mạc Vấn đã bắt đầu đổ mồ hôi.
"Chắc là có thể Chu Tự không quá tự tin nói.
"Thật sao?"
Mạc Vấn gật đầu.
Lúc này hắn đã cần chống cự với sự áp chế mà Kiếm Mộ mang tới.
Cần đủ lòng tin mới đi lên tiếp được.
Trên đường đi họ đã thấy không ít người, phần lớn những người này dừng lại tại chỗ để nghỉ ngơi, muốn đi lên tiếp thì vô cùng khó khăn.
Trừ những người này, trong những người còn đang đi lên nữa thì có một số cực ít sẽ được linh kiếm ở chung quanh triệu hoán.
Có vẻ họ đã lấy được tư cách có linh kiếm, kiếm ở đây không phải là linh kiếm bình thường.
Mà là kiếm có kiếm ý.
Có nghĩa là một loại cơ duyên.
Có điều họ cũng có thể từ chối mà bò lên đỉnh tiếp.
Trên đường đi, Chu Ngưng Nguyệt là người đầu tiên mở miệng:
"Ta cảm giác có linh kiếm kêu gọi ta, xem ra ta có tiềm chất trở thành kiếm tu Thu Thiển nhìn chung quanh, không cảm giác được bất kỳ sự triệu hoán nào.
Chu Tự cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
"Đây là con của các ngươi sao? Có thiên phú thật"
Mạc Vấn cười nói.
Chu Ngưng Nguyệt không giải thích.
Nguyệt tỷ không giải thích, Chu Tự cũng không biết giải thích thế nào.
Dù sao Nguyệt tỷ cũng họ Chu, nói là chị hắn thì cũng không có ai tin.
"Không ở lại sao?"
Thấy mấy người họ tiếp tục đi lên, Mạc Vấn tò mò hỏi.
"Ta không tu kiếm, chỉ muốn xem bản thân có thể đi được bao xa"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Bởi vì là Kiếm Mộ, cho nên nàng không cảm thấy bản thân có thể đi xa được.
Đây không phải là vấn đề về thiên phú, mà là vấn đề có thích hợp không.
Cho nên nàng tới đây để chơi thôi.
Chủ yếu là muốn xem Chu Tự có thể góp đủ ba ngàn đại đạo không.
Đi lên nữa, Chu Tự thấy được không ít người.
Đại khái nơi này chính là khu vực ngăn cản phần lớn người.
"Chúng ta đi lâu như vậy, có phải đã được một nửa đường rồi không?"
Mạc Vấn mở miệng hỏi.
"Một nửa?"
Đột nhiên một vị tiên tử ở bên cạnh nói:
"Có phải ngươi đang nằm mơ không? Còn chưa được một phần mười quãng đường. Nơi này là nơi phần lớn người dừng bước, có thể qua khỏi một phần mười quãng đường này mới tính là xuất sắc"
Mạc Vấn nhìn con đường thật dài và một lượng lớn người dừng lại, hắn cảm giác có lẽ mình không phải là thiên tài tuyệt đỉnh.
Lúc này hắn mới cảm giác lên được đỉnh khó khăn đến cỡ nào.
Có điều hắn cảm thấy bản thân còn có thể tiếp tục tiến về phía trước, có lẽ không khó như trong tưởng tượng.
Không thể dao động lòng tin, lên đỉnh.
Trên đường đi lên, Chu Tự phát hiện vị tiên tử bên cạnh kia cũng đi theo họ.
"Tiên tử, muốn cùng bò lên đỉnh với chúng ta sao?"
Mạc Vấn hiếu kỳ nói.
Vị tiên tử này mặc quần áo màu đỏ, khóe mắt có đánh phấn màu đỏ, vóc dáng đến khuôn mặt đều không tồi.
"Không có, ta không thể bò lên đỉnh được"
Thanh Thủy tiên tử nghiêm túc nói:
"Lần này ta đến đây chủ yếu là để tìm đạo lữ, ngươi muốn cân nhắc một chút không? A, ta là người của Hợp Hoan tông. Có điều ngươi không cần lo lắng, ta mới tìm đạo lữ lần đầu tiên, rất có thể cũng lần cuối cùng Mạc Vấn:
"..."
Sau khi trầm mặc, hắn nghiêm túc nói:
"Lòng ta chỉ có Kiếm Đạo"
"Không sao cả, chúng ta có thể lưu phương thức liên lạc của nhau. Lỡ như ngươi thất bại không vào được Kiếm Đạo thì chúng ta còn có thể thử xem. A, trước khi chưa kết hôn với ngươi thì ta sẽ không song tu với ngươi đâu, nếu không ta sợ phu quân tương lai sẽ ghét bỏ ta Thanh Thủy tiên tử nghiêm túc nói.
Chu Tự rất khiếp sợ, người của Hợp Hoan tông rất ghê gớm.
Thu Thiển cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lại chủ động như thế sao?
Mạc Vấn nhìn Thanh Thủy tiên tử xinh đẹp, thở ra một hơi rồi nói:
"Ta và Ma Đạo như nước với lửa"
Nói xong, hắn liền vung tay đi lên chỗ cao.
"Ta cảm thấy Ma Đạo không kém như vậy"
Chu Tự nói theo.
"Chúng ta không lên tiếp nữa, các ngươi đi trước đi Đi một hồi, Chu Ngưng Nguyệt không muốn đi tiếp.
Thu Thiển cũng chỉ có thể dừng lại.
Mà Thanh Thủy tiên tử cùng đến đây cũng không đi theo sau.
Thanh Thủy Tiên Tử nhìn sang Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển thì nhíu mày:
"Có phải là ta đã gặp các ngươi ở đâu đó rồi không? Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì các ngươi còn quá nhỏ, ta đã bế quan mấy chục năm, theo lý thuyết thì không thể nào từng gặp qua các ngươi được"
"Có thể là từng đi lướt qua nhau ở đâu đó?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Dù sao lần trước Thu Thiển kết hôn, ảnh của bọn hắn cũng bị truyền ra ngoài.
Mặc dù phạm vi không quá rộng, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có người nhìn thấy.
Cho dù không cố ý tìm hiểu thì thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp.
"Cũng đúng, chỉ là ta vẫn chưa dùng thành thạo điện thoại cho lắm"
Thanh Thủy Tiên Tử nói.
"Ta thì dùng đã quen rồi"
Chu Ngưng Nguyệt đáp lời.
"Ngươi có thể dạy ta dùng điện thoại không? Mấy sư muội của ta chỉ mới dạy ta được một lát là đã mất kiên nhẫn rồi, nói rằng ảnh hưởng tới việc tìm bạn trai của các nàng. Các nàng quá cởi mở, ta cảm thấy như vậy là không tốt. Nhưng các nàng cũng nói tư tưởng của ta đã quá cũ rồi"
1091 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận