Lúc này tất cả thú khổng lồ đều bị nàng xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại vực sâu và quái vật nhỏ yếu.
Chúa Tể Vực Sâu trong vực sâu vẫn chưa ra, nàng cũng không giết vào trong, mọi người đều đang đợi.
Hình Ngọ cười thần bí:
"Sư muội chưa từng giao đấu với Chu Tự, không hiểu lĩnh ngộ của hắn với Khai Sơn Pháp cao thâm thế nào?
Mãn Giang Hồng không nói gì, mà kiên nhẫn chờ đợi.
Phía dưới, Tống Đông Trì nhìn lên trời cao với vẻ mặt kinh ngạc. Tuy có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhận ra ba người gặp buổi sáng. Hắn vội vàng nhìn về phía người đàn ông đang chém giết quái vật ở một bên:
"Tiêu huynh, ba người đó có phải là Thánh Tử Thánh Nữ không?"
Ầm!
Tiêu Viêm chém giết quái vật vực sâu, ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện đúng là đám người Thánh Tử. Rất nhanh lại nhìn thấy vô số quái vật nguyên linh tứ phẩm.
"Trời ơi, Thánh Tử có mạnh đi nữa thì cũng không thể đánh nhiều quái vật nguyên linh tứ phẩm thế chứ?"
Lúc này dường như tất cả mọi người biết, người ở bên trên nhất đã bị vô số quái vật tứ phẩm bao vây, nguy hiểm ngay trước mắt ...
Chu Tự đến bên tượng đá, hắn nhìn lên trời cao, phá hiện càng lúc càng ít quái vật rơi xuống. Sức mạnh xung quanh dao động càng lúc càng nhiều. Đám người Ân Chí Viễn đang cố gắng chiến đấu trên tuyến đầu, họ bao vây tấn công quái vật xung quanh. Các con quái vật không phải thiếu tay thì mất chân, điều này khiến Chu Tự rất không đành lòng.
Quá tàn nhẫn rồi.
Một lát sau, một tiếng nổ vang truyền đến.
Ầm!
Đám người Ân Chí Viễn bị tấn công lùi về phía sau, người nào cũng mang theo thương tích. Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể chạy về vòng phòng ngự.
Thu Thiển cũng từ không trung hạ xuống, về đến mặt đất, nàng bất lực rồi.
Chu Tự cho nàng một quả quýt rất ngọt, bảo nàng nghỉ ngơi.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Thiên Vân Y Y vội vàng đỡ lấy Ân Chí Viễn, lo lắng nói.
"Bị thương không nặng lắm.
Ân Chí Viễn lắc đầu, trấn an nói:
"Chắc vẫn có thể tiếp tục được.
Mọi người trầm mặc một lát, nhưng tượng đá phòng ngự của Ân Chí Viễn đang bị tấn công.
Ẩm...Ẩm!
Răng...rắc!
Một lúc sau, tượng đá sắp vỡ nứt.
"Các ngươi có cách gì không?"
La Tiểu Phong phá vỡ yên lặng hỏi.
Ma Kiếm Không Minh cầm chặt trường kiếm bằng cánh tay dính đầy máu tươi, lớn tiếng nói:
"Ta vẫn có thể chiến tiếp"
"Ta cũng vậy"
Long Bồng đứng lên khó khăn thể hiện lòng quyết tâm.
La Tiểu Phong lạnh lùng nhìn về phía hai người, nghĩ thầm các người anh dũng cho ai xem hả?
Nhưng lúc này Chu Tự đột nhiên nói:
"Các ngươi không cần ra tay nữa, hành hạ quái vật như này quá tàn nhẫn rồi.
Hành hạ quái vật? Trong đầu tất cả mọi người đều đầy dấu hỏi.
Sao lại thành họ lại hành hạ quái vật? Lúc này mà còn suy nghĩ cho quái vật à?
Tất cả đều muốn phản bác vài câu, thậm chí muốn biết có phải Thánh Tử Ma Đạo có vấn đề hay không, lại còn thương xót cho quái vật.
Họ sắp bị xé vụn rồi. Nhưng không ai dám tùy tiện lên tiếng.
Có lẽ chỉ có thể trông cậy vào Thánh Tử Ma Đạo.
Nhưng cho dù Thánh Tử Ma Đạo rất lợi hại, cũng chẳng còn cách nào với đám quái vật này mới phải.
La Tiểu Phong thấy mọi người không lên tiếng chế giễu vài câu, nên mình cũng không tiện lên tiếng, hắn phải đợi thêm. Tóm lại kể cả phải chết, hắn cũng phải lên tiếng chế giễu trước khi chết, nếu không, chết không nhắm mắt.
Lúc này, Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên thu hồi ánh mắt nhìn sang Chu Tự, nghiêm túc nói:
"Tất cả rơi xuống rồi, nhưng rất mạnh.
Chu Tự ra tay, tự tin nói:
"Ta đã đả thông hai mạch nhâm đốc, bây giờ đã khác trước.
Thu Thiển:
"..."
Đông người thế này, mắc chứng trẻ trâu rất dễ bị chê cười.
Nhưng những người khác không có tâm trạng để ý những điều này, họ chỉ quan tâm xem Chu Tự định làm gì.
Vừa dứt lời, Chu Tự bước từng bước ra ngoài.
Lúc này phòng ngự sắp bị phá vỡ, trừ phi tập trung lại phá ra một con đường, nếu không đi ra ngoài sẽ phải chịu mọi sự tấn công của xung quanh. Bất kể là ai cũng không thể chịu được tấn công đến mức đó. Cho nên, thấy Chu Tự muốn đi ra ngoài, Ân Chí Viễn vội vàng nói:
"Bây giờ quái vật đang phân tán tấn công, một khi có người đi ra chắc chắn sẽ bị tấn công dồn dập, quá nguy hiểm"
Chu Tự làm như không nghe thấy, vẫn bước từng bước đi ra ngoài.
Hành động đột ngột khiến tất cả mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng bất ngờ.
Có lẽ Thánh Tử sẽ có cách, La Tiểu Phong lại cảm giác khó hiểu, người này bị điên rồi ư?
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đi ra ngoài chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm vạn phần, nếu hắn cầu cứu ta có cần cứu hắn không?"
La Tiểu Phong trong lòng hơi rối, hắn nghĩ "Nếu hắn cầu cứu, ta cứu hắn, rồi lại điên cuồng chế giễu hắn, có phải hắn vẫn phải cúi đầu cảm ơn ta không?
Sướng. Nếu không cứu, hắn chết, chẳng phải ta không chế giễu được ư? Thế thì buồn muốn chết"
Lập tức trong hắn đã có đáp án, chỉ đợi thời khắc cuối cùng.
"Hắn vừa nói quá tàn nhẫn với quái vật, hắn ra ngoài định dùng tình yêu cảm hóa đám quái vật này hả?"
Cố Nhạn tò mò hỏi.
"Chẳng phải hắn có người yêu rồi à?"
Thiên Minh Lâu nói.
Những người khác nhất thời không thể hiểu được.
1171 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận