Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 553: Tội Chết

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:57
"Họ còn có thể đi ra không?"
Thiên Vân Y Y tò mò hỏi.
Nhưng đáp lại nàng không phải là Ân Chí Viễn, cũng không phải những người khác, mà một tiếng đao vang lên!
Keng!
Đạo nổi lên biển mây, vực sâu bị đao ý phá vỡ.
Vù...Vù!
Từng thanh đao đâm vỡ bóng tối, vút lên trời cao.
Đao ý chấn động bốn phương, trấn áp trời đất.
Một luồng ý chí vô cùng rộng lớn lan rộng, luồng ý chí này không áp chế đám người Thiên Vân Y Y, ngược lại là cho họ dũng khí vô tận. Dũng khí rút đao ra với vực sâu.
Ẩm!
Cả vực sâu bị đao ý phá vỡ, hào quang chiếu rọi khắp nơi. Đao ý vô song, tràn ngập con mắt của họ. Ở phía trước nhất đao ý là một người đàn ông cầm trường đao. Hắn đứng giữa trời đất, sánh vai cùng Thần Minh.
"Ôi mọe ơi!"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm Chu Tự, vô cùng kinh hãi "Con của ngươi quái vật hơn rồi.
Nàng cất điện thoại đi, hai tay ngăn hào quang, nhìn về phía Chu Tự.
"Chỉ đưa một Thu Thiển đi vào mà đã bùng nổ rồi, làm sao hắn làm được?"
Dáng vẻ xưng hùng xưng bá, sừng sững như núi cao, hào quang tỏa vạn trượng.
"Một Thánh Tử Ma Đạo lại giống như anh hùng cái thế.
Mấy người còn lại cũng khó mà tin nổi, sự đáng sợ của Thánh Tử Ma Đạo quả là không thể tưởng tượng.
La Tiểu Phong nhìn bóng dáng của Chu Tự, cảm thấy mình như một thằng hề. Đối phương hoặc là tỏa hào quang như anh hùng, hoặc là khoác áo vực sâu như ác ma. Đây mới là Thánh Tử Ma Đạo thực sự. Đáng sợ đến mức không còn gì đáng sợ hơn.
Bên ngoài, mọi người đều thấy đao quang chiếu khắp trời đất, phá vỡ vực sâu. Trên không trung chỗ họ, không thấy bóng tối, chỉ thấy biển đạo vô tận và bóng hình ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
"Ma, Thánh Tử Ma Đạo?"
Từ Hữu Thanh tỏ vẻ mặt hoảng sợ.
Bởi vì nàng nhìn thấy đối diện Chu Tự là vực sâu vô tận.
"Có thể là Chu Tự...
Tô Thi cũng không dám chắc chắn.
Những người khác càng khó hiểu, nhưng đao ý này đáng sợ vô cùng, lại cho họ dũng khí vô tận.
"Đột nhiên ta muốn gia nhập ma đạo.
Từ Hữu Dịch lẩm bẩm một mình.
Đám người Hình Ngọ bên ngoài cũng nhìn thấy đao ý, đao ý này phá vỡ vực sâu, cuốn trôi tất cả, vô cùng bá đạo.
Đao ý này xuyên suốt cổ kim, từ quá khứ đến tương lai, bây giờ dừng tại đây, đến để giết thần.
Kể cả là Hình Ngọ hiểu nhiều biết rộng và Mãn Giang Hồng cũng tỏ vẻ mặt kinh ngạc. "Khụ khụ, đao ý này..là Thí Thần Đạo, nhưng Thí Thần Đạo không có ý chí ngưng kết đáng sợ như vậy"
Mãn Giang Hồng kinh hãi thốt lên.
"Đao ý này đến từ quá khứ, có lẽ là đã lưu lại từ rất xa xưa, thì ra Chu sư đệ vẫn luôn đang đợi điều này ư? Hắn muốn chém thần ư?"
Hình Ngọ bị dọa sợ.
Trẻ như vậy mà còn nhỏ yếu, lại có lòng giết thần? Chỉ có thể nói không hổ là Thánh Tử Ma Đạo.
Lúc này họ nhìn thấy vực sâu xuất hiện trên trời cao, Chu Tự cũng đứng giữa không trung, đao ý vô tận hiện ra phía sau hắn.
"Vực sâu bị phá vỡ rồi.
Chu Tự nhìn Chúa Tể Thâm Uyên phía trước nói.
"Thế thì đã làm sao?"
Chúa Tể Thâm Uyên nhìn chằm chằm Chu Tự chau mày, vẫn giữ bình tĩnh:
"Chẳng qua chỉ là vài loài người đã chết, bản thân ngươi cũng nhỏ yếu, còn ta là Thần Minh đương đại, có quyền hạn thiên địa, chỉ dựa vào các ngươi, chẳng lẽ còn có thể giữ ta lại?"
Nghe vậy, Chu Tự cầm chuô đao, bắt đầu rút đao, hắn cười lạnh như băng:
"Thần Minh? Loài người nhỏ yếu? Ta khinh! Kể cả người xưa đã chết, dù bản thân nhỏ yếu, dù một mình ta đối diện với chư thần khắp trời, ta cũng có thể dùng một thanh đao ba tấc chém cổ kim tương lai. Trên thế gian có hàng ngàn hàng vạn pháp bảo, nhưng giết thần chỉ cần đao ba tấc. Chém!"
Keng!
Vĩnh Ám Chi Nhận được tuốt ra khỏi vỏ, lúc này đao ý vô tận tăng sức mạnh vào người Chu Tự, một người rút đao tựa như rất nhiều người rút đao. Họ không biết đao pháp, chỉ có đao ý. Chu Tự trao đao pháp cho họ - giết thần - đao chém.
Đao ý xuyên suốt cổ kim, đảo quét bát hoang.
Giết thần!
Lúc này bầu trời bị một thanh đao chiếm cứ, đây là thanh đao vượt qua thời đợi, thanh đao này chém lên vực sâu.
Chúa Tể Thâm Uyên vốn ngông cuồng tự cao tự đại, đối mặt với thanh đao này lại không hề có chút sức lực chống đỡ.
Đây là đao ý mà lần trước đã chém giết hắn, thanh đao này ăn mòn mọi thứ của hắn, khiến hắn không thể phản kháng.
"Không, không thể nào, đã nhiều năm trôi qua như vậy, tại sao còn có thể gây ra tổn thương như này với ta?"
Chúa Tể Thâm Uyên gầm lên giận dữ, muốn phá vỡ một đao đâm xuyên hắn. Nhưng chỉ có thể nhìn thấy mình bị đao ý đâm giết.
Chu Tự giáng một đao xuống, đi tới trước mặt Chúa Tể Thâm Uyên nhẹ giọng nói:
"Còn nhớ tội mà ta đã định ra cho người không? Không phải tội tàn sát, tàn sát của thời đại là thù hận chủng tộc, không thể định tội cho ngươi. Tội của ngươi là đã chọc giận Thánh Tử Ma Đạo là ta, đây là tội chết.
Nhìn khuôn mặt sát khí của Chu Tự, gương mặt của Chúa Tể Thâm Uyên méo mó:
"Loài người, ngươi là người ngông cuồng nhất là ta từng gặp.
Chu Tự cất trường đao vào vỏ, sau đó nâng tay nhẹ nhàng tấn công vào phần mặt của Chúa Tể Thâm Uyên.
Phập!
Vực sâu vỡ vụn tiêu tan.
Một đao vén ra ánh mặt trời.
1126 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận