Lúc này, có người nhìn về phía lão giả:
"Không phải ngươi đi theo điện hạ ra ngoài sao? Vì sao ngươi lại trở về nhanh như thế?"
Lão giả thở dài một hơi, hắn đáp:
"Ta phá vỡ chuyện tốt của điện hạ, chết ở bên ngoài nên mới quay về đây. Điện hạ còn có hậu chiêu mới không cần phải quay về, bây giờ cũng không biết điện hạ như thế nào rồi"
"Có lẽ vẫn về được nhỉ?"
Những người khác hỏi.
Nhưng mọi người đều không nói thêm gì.
Thật ra người của tộc họ ở bên ngoài đều rất đau khổ.
Cho dù có huyết khí để hấp thu vẫn thế.
Ra ngoài vốn đã khó, cả một tòa thành lớn như thế cũng chỉ có điện hạ có thể dẫn theo một người đi ra ngoài.
Mà ở bên ngoài có thể sẽ vĩnh viễn chết đi.
Ít nhiều gì họ cũng đã từng nghe qua sự đáng sợ của tu chân giới.
Loại người như họ giống như những kẻ chết rồi nhưng vẫn bám trụ lại thế giới này không chịu đi vậy.
Nhưng nếu sống được thì họ cũng không muốn chết.
Hoặc vẫn còn hi vọng.
Chỉ là chưa chắc còn mạng để nhìn thấy hi vọng.
"Có khi nào điện hạ không quan tâm tới chúng ta nữa không?"
Có người lên tiếng hỏi.
"Không bao giờ, mặc dù điện hạ không thích chúng ta, chê chúng ta vô dụng nhưng không đến nỗi vứt bỏ chúng ta lại đây.
"Là do chúng ta quá vô dụng rồi, đám người chúng ta chẳng giúp ích được gì cả"
"Sở trường của ta là quản lý thành thị, nhưng tòa thành này còn cần quản lý ư?"
Đám người thở dài.
Tiếp tục hóng gió chờ chết.
Thật ra những người như họ muốn chết cũng rất khó khăn.
Càng nhiều mục hạn chế thì có nghĩa là họ càng khó chết.
Là quyền hành của Tử Thần Tai Ách.
"Đám người chúng ta còn có thể kéo dài hơi tàn, nhỏ hơn thì không thể gắng sức được nữa rồi. Nghe nói tinh thần của tiểu tử nhà lão Mặc sắp bị hao mòn rồi. Mỗi ngày đều la hét trong đau khổ, hi vọng lão Mặc có thể giúp hắn giải thoát"
"Đâu chỉ lão Mặc, những nhà khác có hài tử cũng thế cả, đều không kiên trì được bao lâu. Tinh thần chúng đều sắp bị hao mòn hết rồi"
"Haiz, nếu tinh thần của ta bị ma diệt thì các ngươi đừng nương tay, tiễn ta một đoạn đường"
Lão giả mở miệng nói.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên nặng nề.
Dường như tất cả mọi người đều thấy được tương lai của mình, thê thảm mà tuyệt vọng.
Đột nhiên, một thân ảnh từ trên cao giáng xuống.
Là người của vương triều.
Người này vừa tới đã dùng cốt đao vạch ra giới hạn ở ngoài thành.
Hành động đột ngột này khiến một số lão nhân trong thành phẫn nộ.
"Sứ giả, ngươi có ý gì đây?"
Lão giả đứng dậy nói.
Những người khác cũng đi ra ngoài theo.
"Vương triều pháp lệnh, từ hôm nay trở đi những đất phong thuộc về Hầu Trầm điện hạ sẽ được cắt bỏ khỏi vương triều, tự quản lý. Hưng thịnh hay không cũng không liên quan tới vương triều"
Vị sứ giả kia đứng trên cao nhìn xuống đám người ở giữa thành rồi nói.
"Sao lại có chuyện này Bên dưới có người hỏi.Tại sao đột nhiên lại bị khai trừ rồi.
"Cái này phải hỏi Hầu Trầm điện hạ rồi"
Xác thối giữa không trung nói:
"Nghe nói hắn từ bỏ thần của chúng ta, chọn một vị thần khác, nói là có thể đem tới hi vọng. Vương thượng không đồng ý, hắn đành để bọn ngươi đi theo hắn. Ta chỉ có thể chúc các ngươi may mắn mà thôi"
Hắn nói rồi quay người rời đi.
Đám người bên dưới nghe vậy thì cũng sững sờ.
Điện hạ muốn dẫn bọn họ đi tới hi vọng sao?
Nhưng tất cả mọi người đều biết, đây cũng có thể là con đường khiến người ta tuyệt vọng, nhưng họ đã lệ thuộc vào Hầu Trầm điện hạ.
Không một lời oán hận.
"Nguy rồi, mau tới nhà Lão Mặc, đừng để hắn tạo thành sai lầm.
"Đúng rồi, điện hạ muốn dẫn chúng ta đi, thất bại cũng không sống được bao lâu, nhưng lỡ thành công thì lão Mặc sẽ hối hận cả đời"
"Không thể ngã xuống trước khi trời sáng, bảo mọi người đừng xúc động"
Đám người nói rồi bắt đầu đi thông báo tin tức này tới khắp mọi nơi.
Bây giờ họ chỉ có thể mạo hiểm đi theo điện hạ.
Lỡ đâu, lỡ đâu có thể tiếp tục sống thì sao?
Nếu thật sự không được, cái chết cũng không phải khó chấp nhận.
...
Trước khi tan ca, Chu Tự ngồi trước quầy, bên cạnh có ba vị lão bản.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Chu Tự ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hắn không định đối mặt với những người này.
Giữa trưa, lúc Minh Nam Sở đi ra thông báo ăn thịt nướng thì lại phát hiện Chu Tự cũng đã tấn thăng Giai Linh lục phẩm rồi.
Sau đó tất cả mọi người đều đi ra.
"Ngày mai ăn cái gì?"
Tô Thi hỏi Chu Tự.
"Ngày mai Thu tỷ làm đồ ăn cho ta, ta cảm thấy không thể phụ lòng nàng"
Chu Tự nói bậy.
Lúc này Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt đi tới thư viện, bọn họ tới để chờ Chu Tự tan ca.
Dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, "Thu tỷ, tối mai ngươi định nấu món gì vậy?"
Tô Thi hỏi ngay.
"Ta vẫn chưa biết"
Thu Thiển lắc đầu.
Sau đó Tô Thị nhìn chằm chằm Chu Tự, tỏ vẻ để ta nhìn xem ngươi có thể bịa ra gì nữa.
"Làm người là phải phúc hậu"
Minh Nam Sở cũng nói theo.
"Không có tiền có thể ứng lương trước, ngươi viết báo cáo, ta ký cho Hàn Tô đẩy kính lên rồi nói.
Chu Tự:
"..."
Ta mời khách là được chứ gì?
Chu Tự cũng đồng ý, những người khác hài lòng rời đi. Nhưng Tô Thi thì không, nàng trực thay Chu Tự để hắn và Thu Thiển đi dạo trong thư viên.
1106 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận