Bạch Hổ đưa tay ra bắt đầu chỉnh lại hai chân rồi nói:
"Ông Trần, đây chính là chân thật, không phải ma thuật đâu, chờ ta giúp ông chỉnh lại một chút, ông sẽ có thể thử đứng lên. Sau này bước đi như bay, không có bất cứ vấn đề gì"
Sau một lúc, ông Trần quả nhiên đã đứng lên được, còn hơi run rẩy, nhưng mà ông thật sự đã đứng lên được, hơn nữa đầu ngón chân còn có thể cử động mấy lần.
Ông Trần đã đỏ hoe cả mắt, ông vẫn không dám tin tưởng, có lẽ đây chỉ là mơ.
Ông thường xuyên mơ về chuyện này.
Hôm nay có lẽ vẫn là mơ, chỉ là tương đối chân thực mà thôi.
Bà Trần đã nhìn thấy tất cả, cứ thế ngẩn ra tại chỗ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nguyện vọng thật sự đã được thực hiện.
Trần Giai Giai nhéo nhéo bắp đùi của mình, rất đau, đây không phải là mơ?
Thế nhưng mà làm sao có thể chứ?
Tuyệt không có khả năng này, không phù hợp với nhận thức của nàng.
Trần Giai Di, Trần Chí Thành, mẹ Trần, tất cả đều kinh ngạc đến mức không thể kìm chế được.
Dường như kỳ tích đang xuất hiện ở trước mắt họ.
Sau một hồi lâu, bọn hắn mới tỉnh lại.
Lần này ánh mắt bọn hắn nhìn Chu Ngưng Nguyệt cũng đã thay đổi.
Dường như cô bé trước mắt chính là thần tiên.
Không phải thần tiên thì sao có thể làm được điều này?
"Ngươi là thần tiên thật à?"
Trần Giai Giai khó tin mà nói:
"Trên đời này thật sự có thần tiên sao? Vậy có Ngọc Hoàng Đại Đế hay không?"
"Không biết, ta chưa thấy qua bao giờ, trên trời cũng không có Thiên giới. Dù sao lúc ta hỏi thì không có, nhưng mà có Thần Vực"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Thần Vực?"
Trần Giai Giai vội hỏi ngay:
"Thần Vực là cái gì?"
"Chính là chỗ có Thần Minh ở, nhưng mà cũng không giống thần mà các ngươi nghĩ đâu. Dù sao thì cũng không khác chúng ta là bao, chỉ là hệ thống không giống nhau lắm.
Chu Ngưng Nguyệt giải thích.
"Vậy nếu ngươi là thần tiên, có phải có thể tùy ý cướp phù hộ thân của bà nội đi hay không?"
Trần Giai Giai hỏi.
"Có thể, các ngươi cũng không phản kháng được, nhưng mà Chu Tự không chịu làm như vậy"
Chu Ngưng Nguyệt nhún vai.
Chu Tự:
"..."
Nhân sĩ Ma Đạo như chúng ta, chỉ có thể biểu hiện ra Ma Đạo chân ý với chính đạo, đối phó với một người bình thường làm sao đến mức phải động thủ?
Chả bỏ.
"Vậy nó rốt cuộc là thứ gì? Các ngươi nhất định phải có được sao?"
Bà Trần hỏi.
"Ta vừa mới nói rồi đó, Thần Minh có thật "
Chu Ngưng Nguyệt nghiêm túc nói:
"Mà nó chính là đồ vật của Thần Minh, có liên quan đến Thần Quang Minh. Gần đây Thần Quang Minh sắp trở về, cho nên vật này ít nhiều cũng có chút tác dụng đối với Chu Tự "Thần Quang Minh? Vị Thần Minh đó trở về sẽ đến tìm kiếm hạt châu này sao?"
Trần Giai Giai lại hỏi.
"Chắc thế, dù sao đây cũng là chìa khoá, đồ vật phía sau cánh cửa cũng rất quan trọng với hắn Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Vậy sau này Thần Quang Minh cũng sẽ đến lấy lại hạt châu này à?"
Trần Chí Thành hỏi.
"Không đến mức đấy"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Vì sao vậy?"
Trần Giai Di nghi hoặc:
"Không phải nói là rất quan trọng sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà nơi này là Thanh Thành"
Chu Ngưng Nguyệt tự hào nói:
"Thanh Thành là địa bàn của cha ta, Thần Quang Minh đối địch với chúng ta nên sẽ không dám bước chân tới nơi đây. Dù hắn có trở về cũng sẽ không mạo hiểm tới đây. Cho nên các ngươi chỉ cần không rời khỏi phạm vi xung quanh Thanh Thành thì sẽ không bị Thần Quang Minh nhằm vào. Dù có đi khỏi đây thì có lẽ hắn sẽ chỉ lấy đi món đồ kia thôi, không có gì nguy hiểm cả"
Cả đám người nghe không hiểu gì.
Nhưng mà không quan trọng, bà Trần đưa hạt châu ra rồi nói:
"Này, theo những gì đã nói trước đó, đây là của ngươi."
Chu Ngưng Nguyệt nhận lấy hạt châu, cười nói:
"Cảm ơn bà, hiện tại có thể nói ra hai nguyện vọng khác rồi"
"Thôi"
Bà Trần lắc đầu:
"Đủ rồi, không cần nhiều hơn nữa đâu. Nhiều thêm nữa thì bộ xương già này của ta cũng không chịu đựng nổi"
Chu Ngưng Nguyệt có chút ngoài ý muốn rồi cười nói:
"Nhìn bà quả thật là một người có phúc, phúc khí sẽ bao phủ mọi người. Nếu đã không cần nguyện vọng, vậy ta sẽ đưa một cái phù hộ thân cho bà Nói rồi Chu Ngưng Nguyệt lấy ra một miếng ngọc bội, lại đưa qua cho Thu Thiển:
"Qua đây, chúc phúc cái đi"
"Muốn chúc phúc điều gì?"
Thu Thiển hỏi.
"Có bao nhiêu cho bấy nhiêu.
Chu Ngưng Nguyệt phóng khoáng nói.
Thu Thiển ngẫm nghĩ rồi lấy thần lực của bản thân ra chúc phúc.
Trong nháy mắt quang huy thánh khiết hiện ra, ánh sáng trắng dung nhập vào trong ngọc bội.
"Được rồi.
Thu Thiển đưa ngọc bội tới.
"Thế này là được rồi, có thể trừ tà, tìm may tránh hung Chu Ngưng Nguyệt giao ngọc bội cho bà Trần.
Đối phương cảm thấy kinh ngạc, không thể nào hiểu được những thứ này.
Sau khi dặn dò một vài việc, bọn Chu Tự mới rời khỏi nhà Trần Chí Thành.
Sau khi rời khỏi đó, Chu Tự cầm "Ánh sáng sáng ngời" mà không khỏi bội phục:
"Vẫn là Nguyệt tỷ lợi hại"
"Không phải lợi hại"
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn táo vừa nói:
"Là vì ta đã từng điều tra bọn hắn, biết nhu cầu của bọn hắn là gì. Một vật kỷ niệm làm sao có thể quan trọng bằng con người. Cho nên rất dễ dàng đã có thể lấy đi món đồ từ trong tay họ, nhưng mà đối phương chỉ cần một nguyện vọng thì ta không nghĩ tới. Ta đã chuẩn bị tốt để làm phiền bọn Bạch Hổ rồi. Nếu mà muốn biết chuyện tương lai, ta đã nghĩ đến bảo ngươi tìm Bán Tiên đoán số rồi.
Chu Tự:
"..."
Quả nhiên vẫn là Nguyệt tỷ đáng tin.
"Đúng rồi, mấy ngày nay Thu Thiển đã mang thai chưa?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Thu Thiển quay đầu đi, thế này thì trả lời kiểu gì?
"Đã gả làm vợ người ta rồi có ngượng ngùng cái gì? Ta chỉ là một đứa bé còn không nói gì.
Chu Ngưng Nguyệt nghiêm túc nói:
"Lúc này không thể ngượng ngùng được, có bầu rồi thì phải sớm nói ra"
Chu Tự không phản bác được, dù có cũng không thể nhanh như vậy được?
"Qua mấy ngày nữa là ngươi phải đi làm rồi hả?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi Chu Tự.
"Đúng vậy, mười lăm ngày nghỉ nói hết là hết luôn được. Chu Tự thở dài nói.
1073 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận