"Nơi này là?"
Chu Tự nhìn xung quanh nghi hoặc nói.
Tuy rằng cảm giác đặc hiệu rất lợi hại, hơi khiến người ta khiếp sợ, nhưng Thu tỷ đi đầu rồi?
"Là khe hở thiên địa mà ta đi lại"
Trí giả uống trà cười nói:
"Ngươi lấy được nửa cuốn trên Sơn Hải Thiên rồi phải không?"
"Chẳng phải lần trước ngươi nói không biết Sơn Hải Thiên ở đâu à?"
Chu Tự hỏi.
"Ban đầu thì không biết, nhưng lúc ngươi có được thì ta biết.
Trí giả thấy Chu Tự khó hiểu, tiếp tục giải thích:
"Một khi cuốn sách này xuất hiện thì ta sẽ phát hiện ra. Cho nên lúc ngươi có được thì ta liền phát giác ra. Dù sao đừng nói có được cuốn sách này, kể cả nhìn thấy cũng là chuyện đáng phải lưu ý. Đương nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng, ngoài ta ra, có lẽ không có ai phát giác ra chuyện này đâu. Nếu có, chắc hẳn chỉ có Thần Cố Lộng Huyền Hư để lại cuốn sách này "Cuốn sách này cũng không quá khó có được như tưởng tượng, nửa năm ta đã thu thập được một nửa cuốn rồi.
Chu Tự nghi hoặc nói.
"Đó là ngươi không đủ hiểu biết về cự phách ma đạo, ngươi có thể thuận lợi như vậy, chín phần nguyên nhân trong đó bắt nguồn từ cha của ngươi.
Trí giả nói.
Nghe vậy, Chu Tự gật đầu, hắn công nhận điều này. Nếu không sẽ không đọc được sách khiến công lực ngàn năm tiến hóa. Nghĩ kỹ lại, cha thật giàu có, là người làm con như hắn nông cạn rồi.
"Nghe nói Hoang Cổ Kinh Thế Thư ẩn chứa sức mạnh không gì sánh được, đã có được chưa?"
Trí giả quan tâm hỏi.
"Chưa"
Chu Tự lắc đầu.
Trí giả khó hiểu, không siêng năng như ngươi thu thập mà? Chu Tự đang định hỏi nửa cuốn sau Sơn Hải Thiên ở đâu, đột nhiên các vì sao dưới chân xuất hiện biến hóa. Có núi sông đại địa, có dãy núi dòng sông, có rừng cây nhà cửa. Nhưng không phải kiến trúc hiện đại, mà giống kiếm trúc cổ đại. Những kiến trúc này lại đang biến hóa nhanh chóng, càng biến đổi càng thấp. Cảnh tượng này nhanh chóng lùi dần, sau đó kiến trúc biến thành nhà cỏ, biến thành hang ổ đơn sơ. Sau đó lại là sự biến đổi của dãy núi vô tận.
Kiến trúc khổng lồ phong cách kỳ lạ xuất hiện, rất nhiều người đứng trên không trung, tượng thần xuất hiện, thần điện tỏa hào quang. Dường như xuất hiện thời hoàng kim của nhân gian.
"Đây là?"
Chu Tự có chút giật mình.
"Thời đại Thần Minh, thời đại mà các chư thần đi lại trong nhân gian.
Trí giả đáp lại nói.
Chu Tự có chút kinh ngạc, lọt vào mắt đều là khiến trúc khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, hùng vĩ cao lớn,tựa như thời đại người khổng lồ.
"Xem ra nơi này rất phồn vinh mà Chu Tự nói.
"Dưới chân Thần Minh đương nhiên sẽ phồn vinh, những nơi khác không cần thiết phải xem, mỗi thời đại đều khá cực đoan. Có nơi sống rất thoải mái, có nơi sống rất đau thương. Nhưng vào thời đại Thần Minh có nhiều người sống bị thảm hơn thôi. Trí giả lắc đầu thở dài rồi nói:
"Ta thường xuyên trò chuyện với người của các thời đại, thời đại viễn cổ trước thời đại Thần Minh, và thời đại gọi là dưới Thần Minh, cộng thêm thời đại tu chân hiện nay. Cảm giác trực quan nhất là vào thời đại viễn cổ thì hàng vạn tộc người hưng thịnh, chiến loạn vô số, nhưng người bình thường cũng sống được. Thời đại Thần Minh thì chiến lực cường thịnh, cường giả vô số, thần quốc được dựng nên, thần tích được thể hiện. Đáng tiếc là nhân dân bình thường không có chỗ dựa, cực kỳ lầm than, đa số đều là công cụ và vật hy sinh của Thần Minh. Còn thời đại tu chân, có lẽ được tính là khá yên ổn. Giới tu chân không can dự vào tự phát triển thời đại, loạn lạc và hòa bình cùng tồn tại song song, tóm lại vẫn sống được. Đối với người bình thường, thời đại tu chân là tốt nhất, nếu đối với tu sĩ bình thường, thời đại tu chân vẫn yên ổn. Nhưng muốn đi xa hơn, thời đại Thần Minh nhiều kỳ ngộ nhất. Vì con đường Thần Minh mở ra lúc đó, có được quyền hạn thì có thể đi được xa hơn. Thời đại Viễn cổ, thời đại tu chân thì khó hơn một chút. "Thời đại viễn cổ họ làm gì?"
Chu Tự có chút tò mò hỏi.
"Làm gì nghĩa là sao?"
Trí giả hỏi.
"Họ tu chân hay nắm giữ quyền hạn?"
Chu Tự giải thích nói.
"Hệ thống sức mạnh? Họ nắm giữ sức mạnh tự nhiên. Ví dụ như điều phối máu thú sẽ mang đến sức mạnh, ví dụ như sức mạnh của vật tổ, sức mạnh của phù văn vạn vật, còn có vu thuật dựa trên vạn vật vạn sự. Những hệ thống này cũng không yếu, có thể gây ra long trời lở đất, phá hủy nhật nguyệt. Chữ viễn cổ xuất hiện trong thời đại này, thực ra chữ viễn cổ cũng ẩn chứa sức mạnh. Sức mạnh của văn tự. Một chữ định sông núi, một câu kinh thiên động địa. Nhưng người biết vận dụng sức mạnh văn tự đã biến mất, nhưng giữ được hệ thống hoàn chỉnh, cho nên vẫn lưu truyền đến thời đại Thần Minh, lại lưu truyền đến thời đại tu chân. Tu chân cũng được kéo dài từ trong đó?
Trí giả giải thích nói.
"Thế họ bị diệt vong như thế nào?"
Chu Tự tò mò hỏi. Nghe ra thì người của thời đại đó rất cường mạnh mà. Nhưng cũng có chút như khí chất ngay thẳng, không biết có phải kiểu như vậy không.
"Họ vận dụng sức mạnh của tự nhiên, sức mạnh của vạn vật. Cho nên họ càng theo đuổi sức mạnh, thì càng hiểu bản chất của tự nhiên, bản chất của vạn vật. Sau đó tiếp xúc được đến ngọn nguồn của mọi sức mạnh, sự huyền bí trong trời đất.
Trí giả thở dài nói:
"Sau đó...đợi lần sau ta sáng tác xong lại nói cho ngươi.
Chu Tự:
1144 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận