"Không có"
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu nói:
"Trên người Chu Tự không có pháp bảo như này, hắn cần tự mình đối diện với vực sâu"
"Việc này."
Long Bồng khó mà tin nổi.
Bởi vì người bình thường không thể đối diện với vực sâu. Càng tìm hiểu, càng hiểu được. Nếu bất kỳ người nào trong họ rơi vào trong đó, trong phút chốc sẽ thất thủ.
"Thế Thánh Tử có nắm chắc phần thắng không?"
Ân Chí Viễn lại hỏi.
Với câu hỏi này Chu Ngưng Nguyệt chỉ lắc đầu:
"Ta cũng không biết.
Tuy rằng Chu Tự không có ý giấu diếm điều gì, nhưng cũng sẽ không nói ra rõ ràng tất cả mọi chuyện. Rốt cuộc có cách khác hay không, ngoại trừ bản thân hắn, kể cả Thu Thiển cũng không thể làm rõ.
"Tiểu tiên tử cảm thấy Thánh Tử có thể chống lại được không?"
Ân Chí Viễn hỏi ra những vấn đề mà người khác đều muốn hỏi.
Trong nhận thực của họ, cảnh giới của họ không thể chống lại ảnh hưởng của vực sâu gây ra.
"Chắc là có thể Chu Ngưng Nguyệt không tự tin lắm nói.
Trong nhận thức của nàng, nếu Chu Tự gặp mặt đã rơi vào nguy hiểm thì cha đã đến rồi. Bây giờ cha vẫn chưa đến, cho thấy Chu Tự không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này Thu Thiển đối thẳng mặt với vực sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, muốn dùng năng lực của mình cảm nhận bên trong.
Chu Ngưng Nguyệt không ngăn cản, trong lòng nàng hơi lo lắng.
"Đệ đệ của ta à, ngươi đánh động ra ngoài một tiếng đi, trước đó còn có động tĩnh lớn như vậy. Bây giờ không có chút động tĩnh nào, làm cho người ta lo lắng"
Do dự một lát, nàng quyết định gọi điện cho cha. Rất nhanh đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói thờ ơ của Chu Nhiên:
"Ngô Nhi, tìm cha có chuyện gì?"
"Cha à, là ta"
Chu Ngưng Nguyệt ra vẻ ngoan ngoãn nói.
"Nguyệt Nhi? Sao không dùng điện thoại của mình? Đang nợ phí à? Cha nộp tiền điện thoại cho ngươi ngay đây" Giọng của Chu Nhiên trở nên ôn hòa.
"Cha vẫn là tốt nhất, nhưng ta không nợ phí.
Chu Ngưng Nguyệt không vòng vo mà nói thẳng:
"Cha à, bây giờ đệ đệ thối chạy đi khiêu khích Thần Minh, liệu có nguy hiểm không?"
"Tiểu Nguyệt không cần lo, cha đã cho hắn một đạo bảo hộ, lúc nguy hiểm sẽ tự khắc khởi động. Đến lúc đó tên nghịch tử này sẽ biết sức mạnh thực sự của cự phách ma đạo.
Giọng điệu của Chu Nhiên rất xấu xa.
Một lát sau Chu Ngưng Nguyệt tắt điện thoại.
Nàng hơi tò mò, sao cha lại gọi Chu Tự là nghịch tử? Dạo này lại chọc cha nổi giận rồi chăng? Nhưng cho đến hiện tại Chu Tự thực sự khá an toàn, chỉ là cứ tiếp tục như vậy thì cũng chưa chắc.
"Phải chuẩn bị thêm Nói xong, nàng lại bảo đám người Ân Chí Viễn hỗ trợ bố trí. Tuy rằng chưa chắc đã có tác dụng, nhưng lỡ như có thì sao? Những người khác cũng không oán thán gì, bận rộn hỗ trợ bày trận. Họ gửi gắm hết hy vọng lên Thánh Tử, bây giờ vừa bị vực sâu nuốt chửng, ai thắng ai thua cũng chưa biết.
Bên ngoài, ở nơi cao của Thâm Uyên Chi Thành đã bị bóng tối thay thế từ lâu.
Hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
"Chúa Tể Thâm Uyên đã ra tay, Chu sư đệ chắc hẳn bị ép rơi vào trong đó, trông có vẻ không nguy hiểm nhưng lại nguy hiểm vạn phần.
"Kỳ lạ.
Mãn Giang Hồng nhìn Hình Ngọ nói.
Đối mặt với vực sâu bình lặng, Hình Ngọ không hiểu:
"Tại sao Chu sư đệ không dùng Khai Sơn Pháp? Với thực lực của hắn, có thể khuấy động vực sâu nhưng chưa chắc thắng được, nhưng có thể khiến hắn hiểu được thực lực của Thần Minh, nhân tiện chịu khổ, nếu trong lúc đó kích thích lòng vô địch của hắn thì càng tốt. Nhưng...tại sao hắn không ra tay?"
"Liệu có phải vừa nãy đối phó với nhiều nguyên linh tứ phẩm như vậy nên hắn kiệt sức rồi không?"
Mãn Giang Hồng hỏi dò.
Nghe vậy, Hình Ngọ thộn mặt nhìn sang sư muội nhà mình.
"Sư huynh, chắc không phải ngươi không nghĩ đến vấn đề này chứ? Khụ khụ.
Mãn Giang Hồng ho dữ dội. "Cũng không phải không có"
Hình Ngọ cau mày, cúi mặt như đang suy nghĩ điều gì, lát sau mới nói:
"Ta chỉ cảm thấy Chu sư đệ có thực lực đẳng cấp đó, chắc không kiệt sức mới đúng"
"Khụ khụ!"
Mãn Giang Hồng ho khan dữ dội, khi bình tĩnh lại, nàng mới nói:
"Chu sư đệ mới hai mươi hai tuổi, sư huynh không nghĩ đến vấn đề này à?"
Hình Ngọ:
"..."
Sự việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Nhưng hắn đưa tay dẫn ra huyết khí xuyên qua tất cả bóng tối. Tiếp đó khí huyết của mấy người bên trong được ngưng tụ ra. Ngoại trừ Long Bồng tỏ ra suy yếu, những người khác đều không vấn đề. Nhưng phần lớn số người trong khí huyết đều mang theo một tia đen xì. Còn khí huyết của người đó ở phía trước nhất lại ổn định, vô cùng thuần khiết.
"Trạng thái của Chu sư đệ rất tốt, nhưng hắn không ra tay"
Hình Ngọ càng khó hiểu.
Chu sư đệ đang đợi điều gì?
"Trông có vẻ đúng là không giống kiệt sức, khụ khụ Mãn Giang Hồng cũng nghi hoặc. Nhưng họ có thể quan sát được tình hình của mấy người Chu Tự, nếu có nguy hiểm sẽ lập tức ra tay. Bây giờ chỉ xem Chu Tự muốn làm gì . Có lẽ là lần đầu tiên đối diện với Thần Minh thực sự, kể cả chỉ là Thần Minh hư yếu vừa mới quay về đại địa, ít nhiều cũng bối rối.
"Đợi một lát"
Hình Ngọ ngẩng đầu nhìn phía mặt trời đang lặn xuống, trầm giọng nói:
"Màn đêm buông xuống, thực lực của Chúa Tể Thâm Uyên sẽ tăng lên, không biết có thể đợi được Chu Tự ra tay hay không"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận