"Bạn bè của ông chủ chúng ta đều đang ngồi ở bên cạnh, mời tới bên này"
Bạch Hổ mời hai người đi vào bên trong Rất nhanh Trần Chí Thành đã thấy một chàng trai đang ngồi tại chỗ, hình như đang chơi game. "Chính là bàn này"
Bạch Hổ nói.
Sau đó có dặn dò phòng vệ sinh ở đâu, rồi bàn giao một vài chuyện không quá quan trọng.
"Dù là chuyện gì, chỉ cần ngươi không biết, kêu một tiếng Bạch Hổ, ta sẽ tới ngay, gọi khẽ một tiếng là được"
Bạch Hổ nói.
Không đến mức vậy chứ? Trần Chí Thành hơi kinh ngạc.
Chờ Bạch Hổ rời đi rồi, Trần Chí Thành và Trần Giai Di mới ngồi xuống.
"Ừm, xin chào"
Trần Chí Thành chào hỏi người bên cạnh.
Minh Nam Sở quay đầu nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, phát hiện ra hoàn toàn không quen biết.
Chỗ ngồi này là dành cho người của công ty họ, cộng thêm mấy người bạn học của Chu Tự.
"Xin chào"
Hắn lập tức cười nói:
"Ta tên là Minh Nam Sở, đồng nghiệp của Chu Tự"
"Ta tên là Trần Chí Thành, bạn học của Chu Tự Trần Chí Thành chỉ chỉ vợ ở bên cạnh nói:
"Đây là vợ của ta, Trần Giai Di, cũng là bạn học của Chu Tự "Ngươi kể xem Chu Tự lúc đi học là người thế nào?"
Minh Nam Sở cất điện thoại đi rồi hỏi.
Mấy chuyện này không ai rõ bằng hai người này cả.
"Đúng là ta có biết một chút, khi đó ta và Chu Tự ngồi cùng bàn. Ta và vợ ta có thể đến với nhau cũng toàn là nhờ hắn.
Trần Chí Thành nói.
Lần này Minh Nam Sở tò mò đứng lên.
Lúc này bọn Từ Từ đã đi tới.
"Vị này là?"
Vân Tiểu tiên tử sau khi ngồi xuống liền hỏi.
"Bạn học của Chu Tự, đang kể chuyện Chu Tự mai mối cho họ"
Minh Nam Sở nói.
Nhìn từng người từng người ngồi xuống, Trần Chí Thành cảm giác họ toàn là trai xinh gái đẹp không thôi.
Mà thật ra những bàn khác cũng có không ít người đẹp như vậy.
"Chu Tự làm người mai mối? Thật hay giả vậy?"
Trình tỷ tò mò hỏi.
"Chuyện này thật ra là như thế này"
Trần Chí Thành kể ra chuyện bản thân yêu sớm bị tố giác.
Trong nháy mắt, mấy người trên bàn chấn kinh.
"Hóa ra thiếu chủ còn làm ra loại chuyện này"
Giọng của Bạch Hổ đột chợt truyền đến từ phía sau.
Chờ Trần Chí Thành nhìn về phía sau, phát hiện lúc này phía sau có sáu người đang đứng.
Chính là tứ đại hộ pháp cộng thêm hai vị ở Quan Hà Phong.
Họ tới hóng chuyện.
Dù sao không ai biết Chu Tự hồi còn đi học là người thế nào.
Quá khứ của Thánh Tử Ma Đạo, đối với phần lớn mọi người đều là một điều bí ẩn.
"Thanh Long, các ngươi đang làm gì vậy?"
Đột nhiên có tiếng nói truyền tới.
Thanh âm trầm thấp mang theo một tia uy nghiêm.
Trong nháy mắt nghe được giọng nói này, sắc mặt sáu người tái nhợt.
Cảm giác đại sự không ổn rồi.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là môn chủ dẫn người tới.
"Ông chủ, ta..."
Thanh Long đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào.
Lúc này một lão giả có mái tóc trắng bệch ôm lấy bả vai Chu Nhiên:
"Lão Chu này, nổi giận gì vậy chứ? Con của ngươi kết hôn, phải dĩ hòa vi quý"
Chu Nhiên bất mãn nói:
"Lão Lâm à, ta vẫn còn đang nhớ lúc trước con của ngươi kết hôn, ngươi nổi trận lôi đình với nhân viên phục vụ đấy. Những người này không nói chuyện tử tế, đúng là nghe không hiểu tiếng người."
"Đi thôi đi thôi, uống vài chén, để ta kể ngươi nghe cháu của ta nghịch ngợm tới cỡ nào"
Lão Lâm đưa Chu Nhiên đi đến nơi khác.
Cả bọn Thanh Long thở phào nhẹ nhõm.
Từ đáy lòng bội phục lão Lâm này, đây là một người bình thường hơn 60 tuổi.
Gọi lão Chu thì thôi đi, còn kề vai sát cánh.
Chậc chậc, người giới tu chân nhìn thấy vậy đều muốn cúi đầu khom lưng trước lão Lâm này.
Tứ đại hộ pháp không dám có chút bất kính nào với họ, tính tình của môn chủ cũng không phải có thể đùa giỡn được.
Vẫn là phu nhân lợi hại, chỉ cần nàng đến thì môn chủ rất hiếm khi nổi giận.
Chu Nhiên vừa đi xong, mọi người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù là Miêu Thiên Nguyên cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Đây chính là vị kia à?"
Hạ Song hỏi.
"Vâng, ta đã may mắn được gặp qua.
Miêu Thiên Nguyên gật đầu nói:
"Khí tức rất giống nhau.
Bọn Ân Chí Viễn trái lại không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào, nhưng mà vị này chính là chuyên gia về Ma Đạo trong truyền thuyết.
Đúng là khó tin.
An Khách vốn định viết nhưng mà lại không dám viết.
"Nghe nói ngươi sẽ viết báo à?"
Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện ở bên người An Khách.
"Không, không đâu"
Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, An Khách lập tức đứng lên.
"Không cần căng thẳng như vậy, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết rằng có thể viết, cũng có thể đưa tin. Dù là nói xấu môn chủ chúng ta, thì vấn đề cũng không lớn, phu nhân nói vậy đấy Bạch Hổ nhắc nhở.
Sau đó nàng liền xoay người rời đi.
Để lại An Khách rối rắm tại chỗ.
Có thể viết...
Thế này thì lượt follow của họ hot chắc rồi.
Mà bàn của Chung Hổ thì đang ngồi yên lặng, họ không nghĩ tới "một nhà" lại chiếm cứ cả một bàn.
Nghe nói đến lúc đó chuyên gia về Ma Đạo sẽ tới mời rượu.
Trời ạ.
Lúc trở về họ có thể chém gió cả một đời.
Chỉ cần có thể còn sống trở về.
1137 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận