Chẳng trách Mãn Giang Hồng tiền bối phải phối hợp với Hình Ngọ tiền bối, đây cũng là lần đầu tiên họ quan sát ở khoảng cách gần.
Đám người Hạ Nguyệt nhìn thấy tất cả mọi người đều lùi về sau, trong lúc nhất thời cũng rất hoảng hốt.
Bây giờ họ mới biết, người của thư viện đáng sợ tới mức nào. Rõ ràng Chu Tự chỉ là một người làm thêm giờ, đã cường đại tới mức họ khó thể nào mà tưởng tượng được.
Cứ như cả đất trời đều bị họ đánh sập.
Trình tỷ đi tới bên cạnh mọi người cất lời an ủi:
"Chỉ là đang đùa giỡn mà thôi, không cần quá lo lắng. Ở đây có sáu người siêu việt phẩm cấp, các ngươi chắc chắn không bị ảnh hưởng, cứ yên tâm mà xem đi. Các ngươi sắp nhìn thấy được cảnh tượng đáng sợ nhất cuộc đời này, nhưng không có bất cứ di chứng gì. Xem một chút không có bất cứ tác hại gì cả"
Trình tỷ nói rồi dẫn tất cả mọi người tới bên cạnh đám Chu Ngưng Nguyệt.
Hoàng Mông cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không hiểu sắp xảy ra điều gì.
Vân Tiêu Tiên Tử cười nói:
"Không cần sợ, lực lượng của ta có thể bảo vệ cho các ngươi, chỉ cần họ không đánh tới thì ta đều có thể chống đỡ được. Ta không ngăn được thì còn mấy vị tiền bối như Hình Ngọ. Họ mới là đại tiền bối chân chính, tuổi cũng đã cao"
Mấy người Thu Thiển nhìn về phía Vân Tiêu Tiên Tử.
Một người siêu phẩm như nàng sao có thể nói người khác tuổi đã cao chứ?
Chu Tự không ở đây, nếu không nàng phải để hắn hỏi xem Vân Tiêu tiền bối bao nhiêu tuổi rồi.
Dù sao chỉ có mình Chu Tự không sợ.
"Đạo Chân Nhất, Hoa sư muội sắp nghiêm túc rồi, ngươi giúp ta định trụ tứ phương"
Hình Ngọ nói.
Đạo Chân Nhất thắc mắc, khoa trương như thế à?
"Thật sự phải ra tay à?"
Chu Tự có chút bất đắc dĩ.
"Đương nhiên rồi"
Hình Ngọ đáp rất chân thành:
"Không ra tay thì sao dạy Hoa Tiên Tử làm người?"
"Ta còn không tin hắn có thể dạy dỗ ta.
Hoa Thanh Tuyết bực bội đi lên trước.
"Hay lắm, chẳng trách Đạo Chân Nhất khăng khẳng một mực đòi cưới ngươi"
Hình Ngọ lập tức cất lời khen ngợi.
Đạo Chân Nhất:
"..."
Chuyện này có liên quan gì tới hắn chứ?
Nhưng Chu Tự thật sự có thể mạnh hơn sao?
Sao lại như thế được?
Hắn có thể đạt tới trình độ như Hình Ngọ sư huynh à?"
Giờ phút này họ đều rất tò mò.
"Vậy sư tỷ chuẩn bị xong chưa?"
Chu Tự lại hỏi thêm lần nữa.
Lần này Hoa Thanh Tuyết không dám lơ là dù chỉ một chút.
Nàng vận dụng tất cả lực lượng, muốn xem đến cùng đối phương có thể biến thành dạng gì.
"Vậy ta bắt đầu đây.
Đôi mắt Chu Tự nhìn đối phương đã bắt đầu xuất hiện sự thay đổi.
Sau đó hắn nhắm mắt lại.
"Nhắm mắt?"
Hoa Thanh Tuyết nhướng mày nói:
"Đang đối chiến mà ngươi dám nhắm mắt? Để sư tỷ ta dạy ngươi cách làm người"
Hoa Thanh Tuyết nói rồi bước lên trước một bước, nàng vung quyền tới trước mặt Chu Tự.
Nhưng lúc nắm đấm của nàng tới gần thì đột nhiên Chu Tự lại mở mắt ra.
Ba ngàn đại đạo thu hết vào mắt.
Ầm!
Chẳng qua chỉ là một ánh mắt, Hoa Thanh Tuyết lại cảm thấy lực lượng cả người tan rã, sau đó nàng bay ra ngoài.
Đợi tới khi nàng ổn định lại thì vội vàng nhìn về phía Chu Tự.
Lúc này Chu Tự đang đứng đó, bình thản, phổ thông.
Nhưng lại khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao nàng lại cảm thấy đạo của mình bị áp chế?
Nhưng rất nhanh sau đó nàng lại ngẩn người, bởi vì vô tận đại đạo bắt đầu hội tụ giữa đất trời.
Tất cả đều rơi vào bên cạnh Chu Tự.
Ba ngàn đại đạo ủng hộ, thiên địa đại đạo sụp đổ, bắt đầu ngưng tụ một đại đạo mới.
Ầm ầm!
Không gian bắt đầu tan rã, mọi thứ chung quanh trở thành hư không.
Tất cả mọi sự sụp đổ đều lấy Chu Tự làm trung tâm, ánh sáng của ba ngàn đại đạo chiếu rọi thiên địa.
Đám người Hoàng Mông nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy trời đất sup đổ.
Chẳng còn lại gì.
Mà Hoàng Mông cảm thấy bóng người ở điểm cuối của đạo bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếp theo đó, bóng người kia bắt đầu trùng lặp với người trước mặt này.
Hoàng Mông thấy cảnh thì quỳ sụp xuống.
Hắn âm thầm sợ hãi trong lòng.
Điểm...điểm cuối của đạo.
Vậy mà lại là điểm cuối của đạo trong truyền thuyết.
Vậy mà...vậy mà mình dám phát ngôn bừa bãi, giảng giải tu luyện với điểm cuối của đạo.
Điền rồi, là hắn điên rồi. Đám người Đông Phương Cảnh không nhìn thấy bóng người kia, nhưng bọn hắn có thể thấy rõ cảnh tượng thiên địa dưới chân Chu Tự đang sụp đổ.
Cơ thể hắn sáng chói như quần tinh, mênh mông như ngân hà, chúa tể của thiên địa.
Chỉ nhìn thoáng qua là có thể biết được khí thế của hắn rộng rãi, hun hút như núi cao sừng sững, sâu thẳm như biển cả mênh mông. Người trước mặt này đáng sợ hơn tất cả mọi thứ, bao gồm cả những gì bọn hắn có thể tưởng tượng ra.
Mạc trưởng lão cảm thấy bản thân cũng sợ đến nỗi sắp tè ra quần.
Trời ơi, đến cùng là mình bị sao vậy, vậy mà lại gặp được nhân vật như thế này.
Vân Tiêu Tiên Tử và mấy người Trình trưởng lão cũng ngạc nhiên.
Đây chính là điểm cuối của đạo.
Minh Nam Sở và Hàn Tô lại càng thêm kinh ngạc.
Bọn hắn thường xuyên nghe nói tới điểm cuối của đạo, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thiên địa phải sụp đổ rồi gầy dựng lại trước mặt hắn, biến thành hình dạng của hắn.
Nhìn thấy Chu Tự như thế thì cuối cùng Hoa Thanh Tuyết cũng hiểu.
Sư huynh sư tỷ đang cố ý, cố ý để nàng xấu mặt. Điểm cuối của đạo, vậy mà lại là điểm cuối của đạo.
Sư đệ nàng lại là điểm cuối của đạo mà nàng luôn lo lắng.
1141 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận