Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 557: Đạo Tử

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:57
Vì bị Mãn Giang Hồng cắt ngang, Chu Tự và Thu Thiển chủ động đi tìm Chu Ngưng Nguyệt.
"Hả, sao các ngươi lại tới tìm ta?"
Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên đầu Họa Đấu kinh ngạc, chợt nói tiếp:
"Các ngươi đồng sinh cộng tử, chẳng lẽ không ôm nhau tình thâm nghĩa nặng sao?"
Không đợi Chu Tự trả lời, Chu Ngưng Nguyệt bừng tỉnh ra:
"Thì ra các ngươi không thích nhau?"
"Nguyệt tỷ, không thể nói lung tung được"
Chu Tự vội nói.
Thu Thiển lườm Nguyệt tỷ một cái, trong lòng hừ lạnh mắng câu lão nữ nhân.
"À, hiểu rồi. Đã ôm rồi"
Chu Ngưng Nguyệt khẽ gật đầu, tỏ vẻ như mình đã.
Chu Tự:
"..."
Thu Thiển:
"..."
Hồi lâu sau, Chu Ngưng Nguyệt thu thập được rất nhiều hạt châu đen nhánh. Những hạt châu này mạnh tới nỗi Chu Tự không thể nào hấp thu được.
Chia cho những người khác mỗi người một cái, vẫn còn hơn ba mươi viên.
Bỗng bọn họ cũng không biết giữ lại làm gì. Cuối cùng Chu Ngưng Nguyệt ném tất cho Chu Tự.
"Các ngươi tiếp tục đi dạo đi, mục đích cho chuyến đi lần này của chúng ta đã kết thúc, phải về rồi"
Chu Ngưng Nguyệt nói rồi vẫy tay tạm biệt những người khác.
Cuối cùng, mấy người Chu Tự nhảy lên lưng Họa Đấu, rời khỏi Thâm Uyên Chi Thành.
Phần đỉnh đã bị phá, bọn họ muốn rời đi thì có thể bay thẳng lên trời.
Nhìn Thánh Tử Ma Đạo rời đi, cho dù là ai cũng thở phào một hơi, như trút được gánh nặng.
"Có Thánh Tử Ma Đạo ở đây, quả thực là ngột ngạt"
La Tiểu Phong thở phào một hơi.
"Ngươi hẳn nên thấy may mắn.
Ân Chí Viễn nhìn La Tiểu Phong, từ tốn nói:
"Thánh Tử Ma Đạo gặp thần giết thần, ngươi giễu cợt hắn nhiều câu thế mà vẫn còn sống. Đúng là đại nạn không chết"
Nghe vậy, La Tiểu Phong nghiêm túc gật đầu, hắn cũng có cảm giác này.
Mình vẫn còn sống. Vừa rồi hắn chỉ sợ Thánh Tử Ma Đạo đột nhiên ra tay, muốn kết thúc tính mạng của hắn.
Đám người Ma Kiếm Không Minh cũng thấy may mắn.
Chủ yếu là không ai biết Thánh Tử Ma Đạo kinh khủng vậy. Nếu mà biết thì ai dám bất kính?
"Sau này gặp ai cũng nên giữ phép lịch sự cơ bản đi Thiên Minh Lâu nhắc nhở.
"Đúng vậy, Ma Đạo chúng ta có Thánh Tử, Đạo Tử của Đạo Tông Thiên Vân các ngươi thì sao? Gần đây không nghe thấy tin tức của hắn"
Long Bồng ngồi xuống đất nghỉ ngơi, bỗng tò mò về tin tức của Đạo Tử bên Đạo Tông Thiên Vân.
Trừ Hạ Vũ Trúc và Cố Nhạn, những người khác đều mang vẻ mặt tò mò.
"Thời gian trước Đạo Tử mới về tông môn, hình như hắn đang chuẩn bị gì đó"
Ân Chí Viễn lắc đầu, nói hàm hồ không rõ.
Hạ Vũ Trúc thở dài trong lòng. Đạo Tử đang xuống dốc rồi, Tu Chân Giới không còn ai có thể tranh đấu với Thánh Tử Ma Đạo nữa.
Quan Hà Phong tại Đạo Tông Thiên Vân.
Lý Lạc Thư nhìn bầu trời đêm, im lặng không nói.
Hồi lâu sau, trăng tròn chiếu rọi đại địa.
Thấy vậy, hắn bước ra một bước, đi về phía trăng sáng.
Từng bước một, thoát khỏi Quan Hà Phong, ra khỏi Đạo Tông Thiên Vân.
Trên không trung, hắn đối mặt với ánh trăng mênh mông. Đứng ở nơi đó, giống như đang tranh nhau phát sáng với ánh trăng.
Có điều đứng hồi lâu, trên người vẫn không có chút ánh sáng nào, cũng không có kiếm ý hiện ra.
Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, dù nơi này không có gì, nhưng trong mắt hắn, phía trước có một cái cầu thang.
Dường như tiến thêm một bước là có thể đi tới cái cầu thang này.
Chỉ là chậm chạp không chịu nhấc bước chân.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, Lý Lạc Thư đột nhiên lắc đầu thở dài. Sau đó quay người đi về hướng khác.
Không quá một bước, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ, không gian dậy lên gợn sóng.
Mà sau khi hắn rời đi, không gian ban đầu phía trước hắn cũng theo đó mà vặn vẹo tiêu tán, bị kiếm ý san bằng.
Trên núi cao bên dưới, Lý Lạc Thư đứng ở biên giới đỉnh núi. Hắn nhìn khắp bốn phía, xác định chung quanh không có ai, mới xuất ra bội kiếm thuở nhỏ, Thiên Tuyết, là món quà mà mẹ ruột hắn đích thân chế tạo.
Thân kiếm màu lam, giống như quân tử khiêm tốn.
Hắn động tay muốn huy động.
Nhưng cho dù huy động thế nào đều không vung ra được kiếm ý sáng tỏ như ngày trước.
Lại thở dài một hơi, hắn chậm chạp thu kiếm lại.
Cùng một nơi, cùng một động tác, hắn từng lặp lại rất nhiều lần.
Keng!
Thiên Tuyết quay về vỏ.
Tiếng vang truyền khắp tám hướng.
Cuối cùng, hắn cất bước rời khỏi đây. Theo bước chân hắn di chuyển, những ngọn núi xung quanh dần tan ra, bị kiếm ý bao trùm, lại như tất cả đỉnh núi chung quanh đều do kiếm ý tạo thành.
Mà hôm nay kiếm ý ngưng tụ, hóa thành kiếm và ý hoàn toàn mới.
Cuối cùng, tất cả ngọn núi biến mất, chỉ còn lại một sườn núi nhỏ sừng sững không ngã.
Dường như đang đợi để trở thành ngọn núi mới.
Lý Lạc Thư không buồn để mắt tới những việc đó, lấy điện thoại di động ra xem, Chu Tự gửi tin nhắn cho hắn.
Nói là thu gom được nhiều thần lực của Chúa Tể Thâm Uyên lắm, gửi cho hắn một nửa, để hắn hỗ trợ tiêu hóa giúp.
Đọc tới đây, Lý Lạc Thư gửi tin nhắn cho Chu Tự:
"Đại ca giỏi quá, đánh được Chúa Tể Thâm Uyên luôn? Chúa Tể Thâm Uyên có mạnh không? Vừa hay hình như ta có tiến bộ chút, nhưng mà cũng không khả quan lắm, vẫn không thể nào làm cho cha mẹ tự hào giống trước.
Ta cảm thấy càng ngày càng không có cách nào nổi bật. Vẫn là đại ca đỉnh, gần đây cũng bắt đầu đọ sức với thần minh rồi. Nếu ta ở Thanh Thành, nhất định cũng muốn đi lĩnh giáo thần minh một chút. Ta học kiếm nhiều năm, tinh thông đủ kiểu võ nghệ. Dù mấy năm này không dùng tới, nhưng luyện một chút hẳn có thể tìm lại được cảm giác"
"Gần đây ta đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ta cảm giác võ đạo tự nhiên mà thành, tương lai ta có khả năng sẽ vô địch thiên hạ. Tới lúc đó ngươi học đại ca, cầm kiếm đi tới vùng xa"
Chu Tự gửi tin nhắn lại.
1153 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận