"Những ngày qua Thu Thiển sống tốt không?"
Đại thần Thời Không hỏi.
"Sống tốt hơn cả ta Chu Tự đáp.
Mình ngày nào cũng cần cù vất vả, về nhà còn bị đánh. Thu Thiển không cần đi làm, mặc dù nàng cũng bị đánh, nhưng nàng vui với điều đó.
"Như vậy thì tốt Đại thần Thời Không gật đầu.
"Nói mới nhớ, các ngươi đã mang thai Thu Thiển như thế nào vậy? Tu vi rất cao, mang thai có bí quyết gì không?"
Chu Tự nhỏ giọng nói.
Nói tới chuyện này, đại thần Thời Không cũng khá cẩn thận.
Hắn nhìn chung quanh một chút rồi dắt Chu Tự tới một góc hẻo lánh.
"Ta cũng không chắc nữa, nhưng Tiểu Kính nói muốn có con, ta cũng muốn có một đứa. Khi đó ta cảm thấy ta tốn hao một lượng quyền hành rất lớn, sau đó thì thật sự đã có rồi"
Đại thần Thời Không nói.
"Hao phí lượng lớn quyền hành? Một ngày bằng một năm ư?"
Trong lúc nhất thời Chu Tự có chút kính nể.
Không được, nếu như sách hắn đọc không sai thì đây hẳn không phải vấn đề thời gian, mà là vấn đề số lần.
Xem ra phải nhanh chóng khiến Thu tỷ mang thai thôi, nếu không sau này sẽ phải chịu khổ.
Sư tỷ và sư tỷ phu ngốc thật, chiến tranh lạnh sao có con được chứ?
Sau đó đại thần Thời Không bắt đầu kết nối với nữ thần Đại Địa.
Chu Tự thì đi xem mặt trăng đỏ.
"Đúng lúc rảnh rỗi, có muốn đi lên xem một chút không?"
Thất Thiên hỏi.
"Đúng là còn sớm, ta đi lên xem một chút.
Chu Tự nói.
Chỉ cần làm xong mọi chuyện thì cuối tuần họ cũng không cần tăng ca, có thể dẫn Thu tỷ đi dạo phố mua quần áo. Nguyệt tỷ muốn đi theo thì đi, nếu ngại phiền có thể ném nàng qua chỗ Tam lão bản.
"Đi lên đó có thể mai phải nghỉ Chu Ngưng Nguyệt nhắc nhở.
Chu Tự chẳng thèm để ý, có Tam lão bản ở đó, hắn còn lâu mới thất nghiệp.
Tô tỷ chính là Tô tỷ, hi sinh vì mình quá nhiều.
"Được rồi, ta lên đó đây, các ngươi cẩn thận một chút."
Chu Tự nhắc nhở một câu rồi đạp không đi lên.
Hắn càng lên, dường như mặt trăng đỏ càng phát ra ánh sáng nhạt.
Mấy người Thất Thiên có chút lo lắng, có khi nào lại xảy ra chuyện kinh khủng gì không.
Nữ thần Hắc Dạ lại xuất hiện trên hải vực một lần nữa.
Bầu trời đêm ở nơi này yên tĩnh trống trải nhất, ở nơi này nàng sẽ trở thành trung tâm của mọi thứ, không có bất cứ thứ gì quấy nhiễu được nàng.
Lúc này nữ thần Hắc Dạ vốn đang đỉnh chỉnh đốn lại quyền hành, để cho mình khôi phục lại đỉnh phong, sau đó chờ thời cơ sau cùng.
Chỉ là lúc nàng sắp nhắm mắt, đột nhiên có một ánh sáng đỏ vụt qua.
Mặt trăng vốn đang trắng ngần lại nhiều thêm một chút ửng đỏ.
"Nữ thần Trí Tuệ?"
Nữ thần Hắc Dạ có chút bất ngờ.
Mặt trăng đỏ đại biểu cho nữ thần Trí Tuệ, cho dù là Con Mắt Toàn Tri cũng không thể nào nhìn thấu.
Dường như vì nữ thần Trí Tuệ là vị duy nhất có thể đăng đỉnh cảnh giới đó.
Nhưng nàng lại từ bỏ.
Dù vậy, Con Mắt Toàn Tri cũng không thể bước vào.
Chỉ là mặt trăng đỏ đột nhiên nở rộ quang mang khiến nàng cảm thấy rất khó hiểu.
Trong lúc nhất thời nữ thần Hắc Dạ cũng không vội chỉnh đốn quyền hành mà ngẩng đầu nhìn trăng, xem nó có thay đổi gì.
Một lúc sau, ánh trăng trắng noãn bắt đầu bị màu đỏ ửng bao phủ.
Hồng Nguyệt giáng lâm.
Sự xuất hiện của Hồng Nguyệt không hề gây ảnh hưởng đến thứ gì, chỉ là khiến những người có được quyền hành ngẩng đầu lên nhìn.
Nhất là những người biết Hồng Nguyệt đại biểu cho điều gì.
Tai Họa và Quang Thủ đều nhìn rất chăm chú.
Hồng Nguyệt đại biểu cho nữ thần Trí Tuệ, mà nữ thần Trí Tuệ lại là người bí ẩn nhất.
Nếu nàng trở về, thì đều là chuyện ngoài ý muốn đối với tất cả mọi người.
Cho nên mọi người không thể không chú ý.
Lúc này Chu Tự đã đi lên trên Hồng Nguyệt.
Nơi này có chút không giống với những gì hắn dự đoán.
Lúc đầu hắn cảm thấy có lẽ nó sẽ là một lục địa, nhưng sau khi đi lên hắn mới phát hiện hoàn toàn không có lục địa.
Dường như cả Hồng Nguyệt đều nằm trong trạng thái khí.
"Đoán sai rồi, rõ ràng nhìn lên rất giống có đại địa"
Lúc này Chu Tự nhìn thấy xung quanh có rất nhiều tầng mây, đỏ trắng giao nhau, màu đỏ có sâu có cạn, màu trắng như sợi dây luồn lách trong màu đỏ.
Chu Tự nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút khó hiểu, bởi vì hắn không biết phải đi đâu.
Chỉ có thể đi vào sâu hơn.
Chu Tự nhắm mắt cảm nhận, phát hiện có lẽ sâu bên trong có thứ gì đó.
Hắn bắt đầu di chuyển nhanh hơn.
Theo tốc độ tăng dần, hắn cảm nhận được mây đỏ vô biên vô hạn, cho dù có nhanh thế nào cũng không thể rời khỏi nơi này.
Lúc hắn nhận ra điều này thì những tầng mây bắt đầu động đậy.
Ngay sau đó, như có vô số thư tịch xẹt qua bên người hắn.
Tiếp theo lại có vô số người, có người trên thân có ánh sáng, có người đọc sách diễn cảm.
Cảnh tượng tiếp theo vẫn là bọn hắn, tri thức bọn hắn nắm giữ trong suốt cuộc đời, tiếp theo đó có yên ổn hay không.
Tất cả đều rơi vào mắt Chu Tự.
Mà đám mây màu đỏ xuyên qua bọn hắn.
Đám mây màu trắng có thể tác động tương lai của bọn hắn, thay đổi hào quang trên người bọn hắn, khiến thư tịch trở nên rõ ràng hơn.
Một khắc này, Chu Tự đứng trong tầng mây. Không biết vì sao hắn lại có một cảm giác rằng mình có thể chấp chưởng vận mệnh của những người này.
May mắn hay không, thông minh hay không, tương lai lành hay dữ...
Hắn có thể chấp chưởng tất cả mọi thứ.
1069 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận