"Ta cũng cảm thấy sư phụ ta rất lợi hại, hai mạch Nhâm Đốc đã khiến ta buồn bực nhiều năm như thế mà hắn cũng mở ra được, tương lai ta cũng sẽ trở thành võ đạo tông sư"
Chu Tự nói với giọng điệu vui vẻ.
Lý Lạc Thư thấy vậy thì cũng hào hứng hơn:
"Xem ra ta cũng phải cố gắng hơn một chút, đi bái sư học nghệ, hi vọng cũng có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc"
Nhưng rất nhanh hắn đã gửi thêm tin nhắn tới:
"Nhưng Hỏa Nguyệt Cốc mà đại ca nói, ta luôn cảm thấy nó có chút kỳ quái. Lực lượng của hai thần minh đều xuất hiện ở đó, ta nghĩ chuyện này là cố ý. Chắc chắn sẽ có nguyên nhân đặc biệt nào đó, tốt nhất đại ca nên cẩn thận một chút. Nếu không phải có nguy hiểm đặc biệt thì chính là có bảo vật đặc biệt. Ví dụ như cây ăn quả mọc ra giữa băng thiên tuyết địa kia"
Đúng là ở Hỏa Nguyệt Cốc có một cây ăn quả, nhưng người ở đó chỉ có thể nhìn từ xa, cũng không biết là loại cây gì. Có lẽ cây này đúng là có vấn đề.
Từ trước tới nay Chu Tự đều rất xem trọng những lời đề nghị của Lý Lạc Thư.
Kinh nghiệm phơi ra đó, hắn không phục không được.
"Mặt trăng đỏ có lực lượng lớn đến vậy, một khi được triệu hoán có thể khiến chủ nhân cũ phát hiện, chuyện này cũng phải cẩn thận một chút. Lúc nó đáp lại phải cẩn thận lắng nghe mọi thứ xung quanh, xem có thứ gì thuộc về thần minh xuất hiện không"
Lý Lạc Thư lại nhắc nhở.
Chu Tự cảm thấy đúng là cần thiết phải chú ý một chút, đến lúc đó hắn cũng sẽ xem xem có thể nghe được tiếng gì hay không.
Hai người bọn hắn nói chuyện thêm một chút rồi thôi.
Lý Lạc Thư phải đi tìm sư phụ của hắn.
Chu Tự cũng phải vào phòng nghỉ dạy tam lão bản đi Biên Giới Thành.
Sắp tới lúc tan ca, tiếp theo đó là ba ngày nghỉ.
Phải dẫn Thu tỷ Nguyệt tỷ ra ngoài chơi một hai ngày, lại tốn thêm một khoảng tiền.
TV cũng đã mua rồi, tốn hết hai ngàn bảy trăm tệ...
Vốn hắn định ăn bớt năm trăm, ai ngờ mình lại lỗ hai trăm.
May là tiền tiết kiệm của hắn vẫn còn kha khá, vẫn mua được nhẫn bạch kim khoảng ba bốn ngàn.
Vừa đi vào cửa chính phòng nghỉ thì Hàn Tô đã nhìn thấy hắn, nàng đẩy mắt kính rồi nói: "Đúng lúc ta định đi tìm ngươi tính tiền lương, bên phía tài vụ nói phát lương sớm cho ngươi"
Xí nghiệp này có lương tâm, Chu Tự thầm than thở trong lòng.
Rất nhanh bảng lương đã được nộp lên, tổng cộng một ngàn.
Tuần này hắn không tăng ca.
Tiền lương không có vấn đề gì, Chu Tự thấy đá thủy tinh còn nằm ở trên mặt bàn.
"Các ngươi nghiên cứu ra gì chưa?"
Hắn hỏi.
"Vẫn chưa, đây là thứ gì?"
Tô Thi cầm đá thủy tinh lên mà nói.
"Ngươi không nghiên cứu ra được cũng là điều thường tình Chu Tự thuận miệng đáp.
Tô Thi phùng má nắm chặt nắm đấm, nếu không phải là biết mình đánh không phải Chu Tự thì nàng đã ra tay rồi.
Tô Thi suy nghĩ kỹ lại thì hình như nàng đã trở thành người yếu nhất thư viện.
Quả nhiên vẫn là người vô dụng nhất, cũng may là đẹp nhất. Nàng vuốt tóc rồi đưa tay chỉnh mái.
"Ta cảm thấy đá thủy tinh này rất giống đoan khẩu của một số trò chơi ở tông môn của ta"
Minh Nam Sở để điện thoại di động xuống rồi nói.
"Ta thì lại cảm thấy bên trong đó toàn là trận pháp"
Hàn Tô khép sách lại rồi nói một cách chân thành.
"Vừa rồi không phải mọi người đều nói là mình không nghiên cứu ra điều gì sao?"
Tô Thi sững sờ nhìn Hàn Tô và Minh Nam Sở, nàng cảm giác như mình bị phản bội.
"Ta không nghiên cứu ra được gì mà Minh Nam Sở nói.
"Đúng là không nghiên cứu ra được gì"
Hàn Tô cũng nói theo.
Tô Thị:
"Các ngươi biết Biên Giới Thành không? Chính là chỗ có Bỉ Ngạn Hoa và mặt trăng đỏ kia kìa"
Chu Tự hỏi.
"Ta nhớ, ở đó còn có rất nhiều thấy khô Tô Thi đáp lại trước tiên.
"Ừ."
Chu Tự gật đầu rồi nhẹ nhàng mở miệng giải thích:
"Chính là chỗ đó, thủy tinh cầu kết nối với nơi đó, nhưng phạm vi có hạn, chỉ có hiệu lực khi ở Thanh Thành mà thôi.
"Chỗ đó nguy hiểm lắm à?"
Hàn Tô hỏi.
Tòa thành kia cũng không phải là nơi bọn hắn có thể vào.
"Dưới tình huống bình thường thì cũng không được xem là nguy hiểm"
Chu Tự hơi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Trừ một số quyền hành thần minh và uy hiếp từ tế đàn ra thì trong thành không có thứ gì nguy hiểm cả. Nếu có chuyện gì nguy hiểm thì cũng chỉ là dư nghiệt thời đại thần minh tấn công, không được an toàn cho lắm.
Ba người Minh Nam Sở nghe Chu Tự nói mà cảm thấy hoang mang, không biết hắn đang nói gì.
Cái gì mà quyền hành thần minh, tế đàn, dư nghiệt thời đại thần minh.
Nhưng đại khái là cũng hiểu rằng trong thành rất nguy hiểm.
"Tóm lại ta trồng một cái cây trong thành, có thể giúp các ngươi tu luyện"
Chu Tự không có nói là mình cần người tu luyện.
Lỡ đâu tam lão bản đòi tiền mình thì phải làm sao?
Tiền lương của mình còn chẳng đủ thanh toán thù lao ấy chứ.
Chỉ là hắn vừa dứt câu thì Tô Thị đã che túi của mình lại rồi nói với đôi mắt đề phòng:
"Ta không có tiền"
"Ta cũng không đòi tiền ngươi.
Chu Tự nói với vẻ tức giận.
Lúc này, hắn nhìn thấy tam lão bản thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vậy là, mình đã bỏ qua cơ hội phát tài rồi ư?
Nhưng sao Tô Thi có thể không có tiền cơ chứ? Nàng phải là người giàu có nhất ở đây mới đúng.
1145 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận