"Có thù trả thù"
Chu Tự lắc đầu thở dài, sau đó lại gửi tin nhắn cho Thu Thiển.
Hắn nói nhị lão bản tối nay mời mọi người ăn cơm, dặn các nàng sáu giờ tới tập hợp.
Mấy người Từ Từ không biết ân oán giữa họ, chỉ im lặng mà nhìn bọn hắn ghen ghét lẫn nhau.
Chu Tự không có thưởng cuối năm, đương nhiên là không cần mời mọi người, vậy nên hắn mới trốn thoát một lần.
Lúc này hắn nhìn về phía Trình tỷ đang ăn cơm rồi nhẹ nhàng mở miệng.
"Trình tỷ là tông môn nào vậy?
"Ngươi muốn hỏi chuyện mẹ ngươi đúng không?"
Trình tỷ đặt đũa xuống rồi nói.
"Đúng vậy.
Chu Tự gật đầu, hắn nói tiếp:
"Ta không biết gì về những chuyện trước đây của cha mẹ ta cả"
Không chỉ hắn, ngay cả Nguyệt tỷ cũng không biết.
Chu Tự chỉ biết mẹ là do lão cha giành được, nhưng giành như thế nào, vì sao lại giành thì hắn hoàn toàn không biết.
Hắn cũng ngầm thừa nhận mẹ thuộc Ma Môn trong vô thức, nhưng hôm qua nghe nội dung cuộc đối thoại của nhị thẩm và Trình tỷ thì hắn lại cảm thấy mẹ không phải là người Ma Môn.
"Thật ra những gì ta biết cũng không nhiều, lúc ta còn nhỏ mẹ ngươi đã rời khỏi tông môn rồi. Có rất nhiều người tưởng rằng mẹ ngươi đã đi về cõi tiên"
Trình tỷ nói.
"Trước đây mẹ ta là người như nào?"
Chu Tự có chút tò mò mà lên tiếng hỏi.
"Ngươi chờ một chút.
Trình tỷ nói rồi tìm kiếm trong trữ vật pháp bảo, nàng lấy một tấm chân dung ra.
Mọi người thấy vậy thì đều tò mò, họ muốn nhìn xem diện mạo của mẹ Chu Tự ra sao.
Tô Thi cũng rất tò mò, nàng cũng hiếm khi nhìn thấy ảnh trước đây của đại di.
Trong ký ức của Tô Thi thì lần đầu tiên nhìn thấy có lẽ là lúc nàng năm sáu tuổi, khi đó đại di khác với bây giờ rất nhiều.
Lúc này Trình tỷ cẩn thận trải bức tranh ra. Đây là một tấm tranh chân dung rất cổ xưa, trên đó pháp thuật gia trì, nếu không thì không thể nào tồn tại đến nay.
Bức tranh vừa mở ra, hình ảnh trong tranh đập vào mắt mọi người.
Trong nháy mắt, ai nấy đều kinh ngạc. Bao gồm cả Chu Tự.
Trong bức tranh là một nữ tử mặc váy tiên đang đứng, nàng có một gương mặt tuyệt sắc, tóc đen rũ xuống suông mượt như thác nước.
Quanh người nàng có ngân sắc quang mang chói lóa, nhìn như bầu trời đầy sao. Đôi mắt của nàng như trăng sáng trên trời, cất chứa vạn vật. Nàng như là thần nữ cửu thiên.
"Là mẹ của Nguyệt tỷ"
Chu Tự vô cùng kinh ngạc, khí chất này vô cùng bức người. Những người khác cũng thốt lên.
"Thật xinh đẹp"
Âm Túc nói trong vô thức.
"Khí chất thật là cao quý"
Hàn Tô cũng than thở.
"Là đại di mà ta nhìn thấy khi còn bé.
Tô Thi nhớ lại lúc trước, khi đó đại di còn ôm nàng đi dạo khắp nơi. Bây giờ thì không được nữa rồi, không phải do đại di không ôm nàng, mà vì nàng đã trưởng thành.
"Vì sao ngươi lại ngạc nhiên đến vậy?"
Minh Nam Sở nhìn Chu Tự rồi hỏi.
Những người khác kinh ngạc thì thôi đi, vì sao người làm con trai như Chu Tự cũng kinh ngạc như thế?
Chu Tự:
"..."
Thực không dám giấu giếm đây là mẹ của Nguyệt tỷ, ta chưa từng thấy mẹ ta như thế.
Trong lòng hắn âm thầm than thở, sau đó lấy điện thoại ra chụp một bức. Đợi lát nữa hắn sẽ gửi cho mẹ, hỏi xem thời gian đã dùng mấy cái dao mổ heo mới có thể khiến nàng trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Buổi sáng mẹ có gọi điện cho hắn, nhưng vì phải đi tìm mấy người nhị thúc nên hắn đã cúp máy. Không biết mẹ muốn nói những gì.
Đợi lát nữa hắn sẽ gọi điện thoại về, tiện thể hỏi xem khi nào cha mẹ mới quay lại.
Đã hai mươi tám rồi, hai ngày nữa là tới tết.
"Trước đây mẹ của Chu Tự làm gì vậy? Nhìn có vẻ rất lợi hại"
Âm Túc hỏi.
"Phải nói là vô cùng lợi hại, trước đây nàng là đối tượng mà vô số người ở thời đại đó phải ngước nhìn, thiên chi kiêu nữ chân chính Trình tỷ nhớ lại chuyện lúc xưa rồi nói:
"Lúc đó ta bái nhập tông môn cũng vì nghe rất nhiều sự tích của nàng. Thiên chi kiêu nữ, băng thanh ngọc khiết, nàng hoàn hảo không một tì vết. Nàng phá vạn Ma Thiên Trận, giết thượng cổ hung thú, uy danh lan rộng khắp bốn phương"
"Đại di là tông môn nào vậy?"
Tô Thi cũng tò mò mà hỏi. "Thiên Nữ khai tông của Dạ Nguyệt Thánh Địa, nàng là một nhân vật có thể dùng sức của một người sáng lập ra một tông môn đỉnh cao"
Trình tỷ nói có chút kích động"
"Dạ Nguyệt Thánh Địa?"
Chu Tự ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy cái tên này rất quen, như từng nghe thấy ở đâu.
Nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm, lúc hắn uy hiếp hình như không có tên tông môn này.
"Tông môn của Dao Di Thiên Nữ à?"
Hàn Tô hỏi.
Trình tỷ gật đầu.
"Rất lợi hại ư?"
Dường như Chu Tự có nghe qua cái tên này, là ở hồ Nhàn Nhã.
Những chuyện khác thì hắn không biết, chưa từng có xung đột với bọn hắn.
"Trong Đạo Tu thì cũng là xếp hạng đầu, nhưng nếu so với Ma Môn hay Đạo Tông Thiên Vân thì vẫn còn kém lắm. Nhất là khi Thiên Nữ khai tông mạnh nhất biến mất, sau đó đệ nhất trưởng lão cũng đi theo, không thấy tung tích. Mấy năm gần đây mới khôi phục lại được"
Trình tỷ giải thích.
"Đệ nhất trưởng lão là ai vậy? Vì sao nàng lại phải rời khỏi, rồi tại sao đại di lại biến mất?"
Tô Thị mở to mắt mà hỏi.
"Đệ nhất trưởng lão chính là mẫu thân ngươi."
Trình tỷ trả lời.
Tô Thị:
Vậy tại sao mẫu thân lại muốn rời khỏi đó?
1082 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận