Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1013: Đạo Đến

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:16:37
"Bây giờ các ngươi muốn lấy gì giết ta đây? Đợi cơ thể ta được làm lại chính là lúc các ngươi bị huỷ diệt"
Thần Phong Bạo nhìn Chu Tự rồi nói:
"Vậy mà ngươi dám xưng bản thân là Tịnh Thần Chu Vương à? Ngay cả khi ta suy yếu cũng không đánh thắng, dựa vào đâu mà dám xưng hai chữ Tịnh Thần?"
"Chẳng qua chỉ còn một cái đầu với cổ vai thôi mà, không lo. Đại ca, chúng ta chặt đầu hắn đi, mỗi người diệt một nửa"
Lý Lạc Thư hít sâu một hơi rồi nói.
Chu Tự gật đầu, hôm nay hắn không thể không giết Thần Phong Bạo.
Sau đó hắn vươn tay về phía một khe nứt cực xa, trầm giọng nói:
"Đạo đến đây"
Trong dị thế giới, đám Chu Ngưng Nguyệt trông thấy có mấy thứ chói loà phát ra từ trong khe nứt, đó là thứ vượt khỏi tầm hiểu biết của họ.
Đó chính là quang huy của Thần Minh.
Nhưng không người nào biết được ai thắng ai thua.
Thu Thiển có chút lo lắng:
"Nguyệt tỷ, ngươi nói xem liệu Chu Tự có thắng không?"
"Khó mà nói trước, nhưng Thần Minh này chỉ còn thiếu chút nữa là đến Thần Minh chi Cảnh, với thực lực cùng vị cách của hắn, Thần Minh bình thường cũng không như vậy. Tuy rằng Chu Tự cùng đại ca của hắn đều gian lận nhưng nếu kéo dài chắc chắn sẽ thua. Dù sao Thần Phong Bạo đi ra từ Thời Gian chi thạch vẫn chưa khôi phục toàn bộ, cho hắn thời gian khôi phục, kéo dài thêm chút nữa thì hai người họ phải chạy rồi.
Chu Ngưng Nguyệt phân tích.
"Cho nên sẽ thắng sao?"
Thu Thiển hỏi lại.
"Phân thắng bại trong thời gian ngắn thì còn có hy vọng, thời gian lâu dần thì hy vọng xa vời vợi.
Chu Ngưng Nguyệt ra kết luận.
Lúc này, đột nhiên một âm thanh truyền từ trời cao xuống:
"Đao đến đây"
Rầm.
Vĩnh Ám chi Nhẫn vốn sừng sững giữa trời cao bỗng chấn động.
Nó nghe thấy tiếng gọi.
Chỉ trong nháy mắt.....
Trường đao tuốt khỏi vỏ, bay về phía chân trời, nhập vào trong khe hở.
Lúc này Chu Tự trong hư không hỗn độn tuỳ ý vung tay một cái, Vĩnh Ám chi Nhận đã nằm gọn trong tay hắn.
Khoảnh khắc nắm đao, quanh thân Chu Tự bừng lên ngọn lửa đỏ sẫm, hai trong mắt cùng biến thành màu đỏ ruc.Chân ý ma đạo tản ra khắp hư không, vô số ma thần giáng xuống từ trên hư không, bọ họ đứng ngay sau Chu Tự, dung nhập vào chân ý.
Chu Tự động đao.
Ánh mắt lãnh đạm, ý nghĩ thí thần đã hoà thành một thể với trường đao.
Nháy mắt hắn nhớ lại một đao kia của lão cha.
Một đao trảm thí thần.
Khoảnh khắc trông thấy Chu Tự vung đao, Thần Phong Bạo ngây người, nam tử trước mắt cùng bóng dáng trong trí nhớ của hắn như hoà làm một.
Nỗi sợ không tên cũng vì thế mà dấy lên.
"Tịnh, Tịnh Thần Chu Vương? Không thể nào, sao có thể như vậy?"
Nháy mắt, phía sau cũng truyền đến ý tứ tương tự.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, trước mặt Thần Phong Bạo đã xuất hiện hai bóng người.
Hai giọng nói dung hợp làm một.
Keng.
Đao của Chu Tự chém vào cổ trái của Thần Phong Bạo, còn kiếm của Lý Lạc Thư chém lên cổ phải của Thần Phong Bạo.
Đao Kiếm Chi Ý bắn ra, những ý giống nhau đan vào một chỗ, trong nháy mắt đã bộc phát ra lực lượng mạnh hơn.
Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, hai thanh vũ khí không cùng một thời kỳ đã chính thức gặp nhau tại thời khắc này.
Răng rắc!
Cổ của Thần Phong Bạo bắt đầu xuất hiện vết nứt.
"Không thể nào, hai tên tiểu bối thôi mà, aaaa!"
Tiếng gào thét vang lên, hắn muốn chống cự đao kiếm công kích.
Nhưng, lưỡi đao vụt qua, lưỡi kiếm phá trời.
Thần Phong Bạo bị chém đầu trong chớp mắt.
Lý Lạc Thư dùng kiếm đâm vào thân thể của Thần Phong Bạo, Chu Tự ném thanh đao trong tay về phía sau. Trong nháy mắt đao bay trở về dị thế giới, trùng hợp rơi vào trong vỏ đao, sau đó lại nặng nề đáp xuống đất, đứng sừng sững không ngã.
Mà lúc này, Chu Tự đã dùng một tay bắt lấy đầu của Thần Phong Bạo:
"Lần này để ta xem ngươi còn sống thế nào được nữa"
"Ta không phục, nếu không phải ta còn chẳng có thời gian khôi phục thì hai người các ngươi hợp sức cũng không phải đối thủ của ta"
Thần Phong Bạo hét to.
"Ngươi có gì không phục ư? Bản thân ngươi là Thần Phong Bạo, chết trong tay Tịnh Thần Chu Vương ta thì không phải là chuyện thường tình hay sao?"
Chu Tự trầm giọng nói.
Ngoại thành Thần Vực.
Quang huy thần minh đang rung chuyển, Thần Phong Bạo giáng lâm đại địa.
Càng ngày càng có nhiều tín đồ Thần Phong Bạo nhảy ra ngoài, bọn chúng muốn để tất cả mọi người chiêm ngưỡng sự vĩ đại của thần minh, lắng nghe ngôn ngữ của thần.
"Chủ nhân ta chấp chưởng Phong Bạo, là chủ nhân của biển cả, vĩ đại hơn cả Thần Quang Minh, nhân từ hơn Nữ Thần Đại Địa. Các ngươi nên kính sợ chủ nhân ta, quỳ trước mặt hắn, thành tâm sám hối"
Quang huy thần minh càng ngày càng trở nên sáng rực, người ngoại thành Thần Vực cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng chờ đợi.
Bọn họ muốn xem Thần Phong Bạo đến cùng có thái độ gì.
Dù sao ở đây có không ít người muốn ra tay.
Không đánh thắng Thần Phong Bạo thì tiễn tín đồ của họ lên đường vậy.
Nhưng nếu nói không kiêng dè Thần Phong Bạo thì cũng không thể nào. Cũng chính vì lý do này nên tín đồ của Thần Phong Bạo mới dám nhảy ra.
"Những tín đồ này không sợ chết thật à?"
Bách Mạch Tiên Tử thở dài nói.
1125 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận